TRÂM 1: NỮ HOẠN QUAN - Trang 230

Chu Tử Tần lí nhí nói, “Ăn mày cũng là người mà, huống hồ lại là ba bốn
mạng người… ai da!”

Là Hoàng Tử Hà đá gã một cái, ý bảo tạm thời đừng dẫn lửa tự thiêu. Gã
đành ngậm miệng lại.

Thôi Thuần Trạm lại nói, “Vừa nãy các vị không thảo luận chuyện này, tai
sao vương gia lại biết ty chức đang nói tới Vương cô nương?”

“Khắp thiên hạ này, còn chuyện gì khiến trong cung phải gọi người đến
khám nghiệm, lại phái ngươi tìm ta trước nhất nữa chứ?” Lý Thư Bạch
điềm nhiên giải thích.

Huống hồ từ lúc bước vào còn giấu đầu hở đuôi, ra sức tỏ vẻ rầu rĩ thông
cảm, ai mà không biết đại nhân muốn biểu đạt cái gì chứ? Hoàng Tử Hà
mắng thầm.

“Nói vậy là… Thì ra nãy giờ chúng ta ông nói gà bà nói vịt ư?” Cuối cùng
Chu Tử Tần đã định thần lại, tử khí trên mặt cũng tan đi, con ngươi bắt đầu
chuyển động.

Thôi Thuần Trạm gật đầu đáp, “Đúng thế, xem ra mọi người đều hiểu lầm
rồi. Thảo nào, ta còn thấy lạ, sao đệ có thể đi khám nghiệm thi thể vương
phi trước cả ta chứ?”

Trong bốn người, chỉ mình Hoàng Tử Hà bình tĩnh hỏi vào việc chính,
“Xin hỏi Thôi đại nhân, di thể Vương cô nương được tìm thấy ở đâu vậy?”

“Kể ra chắc các vị không tin.” Thôi Thuần Trạm cau mày, “Đêm hôm qua,
di thể đột nhiên xuất hiện ở gác Đông điện Ung Thuần cung Đại Minh.”

“Cái gì?” Chu Tử Tần lại nhảy dựng lên, “Cô ấy, cô ấy chẳng phải đã mất
tích từ đó sao?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.