TRÂM 1: NỮ HOẠN QUAN - Trang 240

Khóe môi thường mím chặt của y bất giác hơi nhếch lên.

Hoàng Tử Hà ngơ ngác sờ mặt, còn đương nghi ngại thì y đã quay đi,
chẳng buồn uốn nắn thế ngồi quá giống thiếu nữ của cô, chỉ hỏi, “Trừ điểm
này ra, trên thi thể còn dấu vết gì không? Nói cách khác, cái xác đó có phải
Vương Nhược không?”

Hoàng Tử Hà thoáng ngạc nhiên, “Vương gia chưa từng thấy thi thể mà
cũng nghĩ vậy ư?”

“Ta tin rằng bất cứ điều gì cũng có nguyên nhân. Cố ý dùng nhựa độc tiễn
khiến thi thể thành ra kinh khủng như thế, không thể nhận rõ dung mạo,
nhất định là muốn giấu giếm chuyện gì đó.”

“Vương gia đoán không sai, cái xác đó không phải Vương Nhược, vì tuy da
dẻ đã không phân biệt được nữa, song xương cốt không thể làm giả được,
xương bàn tay người đó to hơn Vương Nhược nhiều.” Hoàng Tử Hà giơ tay
phải ra, lật lòng bàn tay lên nhìn, “Còn một việc nữa tôi nghĩ không ra, là
vết chai phân bổ trên tay người đó - trên đầu ba ngón giữa tay trái, ngón cái
tay phải và dọc theo mép bàn tay phải, chỗ này này…”

Cô trỏ lên tay mình cho Lý Thư Bạch xem, “Mép bàn tay bên dưới ngón út
có một lớp chai mỏng, tuy thường ngày có thể không nhìn thấy, nhưng da
chỗ này hơi cứng hơn các chỗ khác.”

“Thường làm động tác sử dụng tới vị trí đó, thực là hiếm thấy.” Lý Thư
Bạch xòe bàn tay thon dài trắng trẻo của mình ra, rồi nắm tay lại, làm ra vài
tư thế, vẻ trầm ngâm.

Hoàng Tử Hà vội hỏi, “Vương gia có manh mối gì chăng?”

“Vừa rồi, dường như có một động tác thoáng qua trước mặt, song giữa lúc
vội vàng không nhớ ra được.” Y cau mày đáp, rồi buông tay ra, “Điểm lớn
nhất của vụ án này hiện giờ, có lẽ là hai chữ ‘ẩn hình’.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.