TRÂM 1: NỮ HOẠN QUAN - Trang 279

“Ta không có hứng nghiên cứu cách ứng xử giữa phụ nữ với nhau.” Lý Thư
Bạch cười.

Hoàng Tử Hà chẳng muốn thảo luận vấn đề khó hiểu ấy với hạng người
phũ phàng lãnh đạm lại máu lạnh này nữa. Cô rút cây trâm trên đầu, họa
hình cây trâm sương lá lên bàn.

Lý Thư Bạch nhìn chiếc mũ sa không còn trâm để cố định trên đầu cô, hỏi,
“Không sợ rơi à?”

Hoàng Tử Hà liền đưa tay lên giữ, “Không sao.”

“May mà hiện giờ ngươi cải trang làm tiểu hoạn quan, lỡ cải trang làm Sa
di trên chùa, còn cầm trâm vạch vẽ sao được nữa?”

“Có mõ còn gì.” Cô vội đáp, ánh mắt thẫn thờ nhìn một điểm trong không
khí, chẳng rõ đương nghĩ gì, bàn tay vẫn vô thức cầm cây trâm vẽ loạn trên
bàn, nhìn kỹ mới thấy đang vẽ hình nửa thoi bạc kia. Vừa vẽ, cô vừa lẩm
bẩm, “Thoi bạc khi trước là do thiếu nữ kia cầm, về sau có phải vì họ có hai
người, nên mới chia làm hai nửa không?”

“Thứ này từng được dùng làm hung khí, theo lẽ thường có khi họ đã đem
đổi thành bạc vụn rồi.”

“Cũng có thể...” Nói đến đây, Hoàng Tử Hà lại nhìn y, “Vương gia còn nhớ
hình dáng hai thiếu nữ ấy không?”

“Hai người bọn họ đều cố tình để đầu tóc rũ rượi, tro bụi đầy đầu, mặt bê
bết bùn đất, cả người lại loang lổ vết máu, ta và họ chẳng qua chỉ gặp nhau
một chốc một lát, không có ấn tượng gì cả. Huống hồ bấy giờ họ mới mười
ba mười bốn tuổi, sau khi trưởng thành con gái sẽ thay đổi rất nhiều, đến
giờ có khi họ đứng ngay trước mặt ta cũng không nhận ra đâu.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.