TRÂM 1: NỮ HOẠN QUAN - Trang 290

Nương ở chỗ Vương Nhược một lần, đã biết chuyện này từ lâu, có điều bấy
giờ sợ bà đau lòng nên không dám nói ra.”

Trần Niệm Nương hoang mang, “Song hiện giờ, nghe nói Vương Nhược đã
chết....”

“Đúng vậy, tôi nghi ngờ cái chết của Ức Nương có liên quan đến cái chết
của Vương Nhược. Chân tướng vẫn chưa phơi bày, tôi cũng chưa có manh
mối gì cả.”

“Có thể tra ra chân tướng sao?” Trần Niệm Nương ngẩn ngơ lẩm bẩm.

Hoàng Tử Hà đáp, “Ít nhất, tôi cũng sẽ dốc hết sức mình.”

Trần Niệm Nương rời vương phủ trong trạng thái thẫn thờ ngơ ngẩn. Bấy
giờ đã sắp đến trưa, Hoàng Tử Hà tiễn bà về xong, vừa quay vào trong vừa
mải ngẫm nghĩ vụ án nên bước hụt, suýt nữa ngã nhào, khó khăn lắm mới
vịn được một gốc cây để trụ vững lại.

Mấy người canh cửa vội vã phủi ghế mời cô ngồi, còn rót cho cô một chén
trà. Bên cạnh là mấy tên hoạn quan rảnh rỗi đang tán gẫu, cô cũng thấy
miệng khô rang, bèn ngồi xuống cạnh họ, uống ừng ực hết chén trà, lại rót
thêm chén nữa.

Lư Vân Trung, hoạn quan phụ trách quét dọn hiên Duyên Hi tuổi mới hai
mươi, rất ưa những chuyện vụn vặt trong nhà ngoài ngõ, thấy Hoàng Tử Hà
ngồi xuống bèn huých huých cô, háo hức hỏi, “Này này, Sùng Cổ nói xem,
ngươi hay qua lại đằng nhà họ Vương nhất, có cảm thấy cái chết của
Vương cô nương lần này là tổn thất lớn nhất của nhà họ trong mấy năm trở
lại đây không?”

Hoàng Tử Hà ngẩn ra, còn chưa kịp hiểu tên này đang nói gì, “Hở?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.