TRÂM 1: NỮ HOẠN QUAN - Trang 289

Thật lâu, thật lâu. Bà mới run run hỏi, “Tìm, tìm được ở đâu vậy?”

“Trong đám dân lưu vong U Châu chết vì bệnh dịch có một thi thể chừng
bốn mươi tuổi. Không như những người khác, bà ta trúng độc mà chết.
Nhưng khi chúng tôi tìm đến, thi thể bà ấy đã được hỏa táng, chỉ còn lại
viên ngọc này.” Cô không nói bọn họ tìm được nó trong bụng Phùng Ức
Nương, sợ Trần Niệm Nương bị choáng váng quá độ.

“Hơn hai mươi năm trước, ta với Ức Nương vẫn còn là thiếu nữ, chưa có
tên tuổi, tài nghệ cũng chưa có gì xuất chúng, phải dành dụm mãi mới mua
được hai miếng ngọc dương chi, chia ra khắc lên hai chữ 'ức' và 'niệm', trao
cho nhau. Bấy giờ còn nói, cả đời nương tựa, vĩnh viễn bạn bầu...” Trần
Niệm Nương nắm chặt miếng ngọc, nói đến đây, đã khóc lặng đi.

Hoàng Tử Hà lặng lẽ ngồi cạnh bà, nhìn những tia nắng xuyên qua khe cửa
rọi lên mặt Trần Niệm Nương, khiến những sợi bạc bên mai cùng mấy nếp
nhăn nhỏ trên mặt càng hằn rõ, đâu còn là người phụ nữ xinh đẹp mặn mà
cô gặp tháng trước.

“Là kẻ nào, kẻ nào đã giết Ức Nương?” Trần Niệm Nương chậm rãi hỏi.

Hoàng Tử Hà hít sâu một hơi, đoạn lắc đầu đáp, “Trước mắt vẫn chưa biết
được. Nhưng tôi nghĩ việc này có liên quan đến vụ án cô nương họ Vương
mất tích.”

“Cô nương họ Vương ư?”

“Chính là Quỳ vương phi mấy ngày nay người ta vẫn bàn tán xôn xao đấy.”

Trần Niệm Nương nắm chặt miếng ngọc trong tay, đờ đẫn gật đầu.

“Tôi đã tra được, con gái người bạn cũ mà Ức Nương hộ tống lên kinh
chính là Vương Nhược, con gái nhà họ Vương. Thực ra tôi từng gặp Ức

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.