TRÂM 1: NỮ HOẠN QUAN - Trang 287

Hoàng Tử Hà lại hỏi, “Chẳng rõ Trần nương còn nhớ không, năm xưa
Tuyết Sắc một mình đến Dương Châu ư? Hẳn còn có một thiếu nữ đi cùng
chứ?”

Trần Niệm Nương “à” lên một tiếng, “Nói mới nhớ, bấy giờ Tuyết Sắc đi
cùng Tiểu Thi. Nghe nói cha mẹ Tiểu Thi đều chết trong chiến loạn, kết
nghĩa tỷ muội với Tuyết Sắc ở Từ Châu, đôi bên thề sống chết có nhau, nên
cùng tới Dương Châu.”

Hoàng Tử Hà lẳng lặng gật đầu, sau khi kiểm chứng được suy luận của
mình, cô lại đâm ra bối rối, không biết suy luận ấy có giúp ích gì cho vụ án
này hay không, chỉ lờ mờ cảm thấy, đó rõ ràng là một manh mối quan trọng
mà mình chưa bao giờ dò ra được.

Một vụ án cũng như một gốc đại thụ, phần phía trên lớp đất mà người ta
nhìn thấy được, vĩnh viễn chỉ là một bộ phận nhỏ, bên dưới bao giờ cũng có
những đoạn rễ khổng lồ chằng chịt đan cài vào nhau, nếu không nhổ bật lên
thì mãi mãi không biết đươc hình dạng thật sự chôn sâu dưới đất kia.

Nhắc đến Tuyết Sắc và Tiểu Thi, dường như Trần Niệm Nương lại nhớ ra
chuyện gì đó, cứ thần thờ nhìn gốc cây lẻ loi ngoài cửa sổ hồi lâu, rồi bỗng
ròng ròng nước mắt.

Hoàng Tử Hà vội vỗ nhẹ vai bà ta, nhỏ giọng an ủi, “Trần nương, bà đừng
quá đau lòng.”

“Sao có thể không đau lòng kia chứ... Thực ra ta cũng biết, Ức Nương
không trở về được nữa rồi” Trần Niệm Nương đờ đẫn nói mà nước mắt lăn
dài, “Đêm qua ta lại mơ thấy Ức Nương, thân hình trong suốt như lưu ly lơ
lửng trước mắt ta. Ức Nương nói: Niệm Nương, hoa thơm bao độ, cảnh đẹp
dễ tàn, ngày sau chỉ còn một mình muội lênh đênh giữa cõi đời thôi... Ta
giật mình tỉnh dậy, chỉ thấy gió đùa bóng trúc ngoài song, lời Ức Nương

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.