TRÂM 1: NỮ HOẠN QUAN - Trang 286

“Trần nương đừng cuống, bà kể tỉ mỉ cho tôi về chuyện Cẩm Nô đi, đặc
biệt là động tĩnh của cô ấy mấy ngày trước khi mất tích ấy.” Hoàng Tử Hà
vội bê một chiếc ghế lại ngồi xuống bên cạnh bà ta.

Trần Niệm Nương than thở, “Ta hỏi kỹ người ở giáo phường thì họ nói lần
cuối cùng gặp Cẩm Nô là buổi tối ba hôm trước, sắp đến giờ giới nghiêm,
cô ấy ngà ngà say trở về, nghe nói là đến Chuế Cẩm Lâu uống rượu.”

Hoàng Tử Hà gật đầu, “Hôm ấy tôi cũng ở đó, bấy giờ vì cô nương họ
Vương ở trong cung xảy ra chuyện nên cả đám người mượn cớ bàn luận vụ
án, kéo nhau đi ăn. Chẳng biết ai gọi Cẩm Nô đến, hình như cô ấy cũng
thích náo nhiệt, tối hôm đó cô ấy rất hăng hái, còn giúp chúng tôi gói anh
đào lại nữa - có điều đôi tay cô ấy giữ gìn hết sức cẩn thận, rõ ràng xưa nay
không phải làm gì, bị cuống anh đào đâm phải mà cũng xuýt xoa trách
móc.”

“A đầu này là thế đấy, khẩu xà tâm Phật, tính tình rất tốt song nói năng hơi
khó nghe.” Trần Niệm Nương nói.

Hoàng Tử Hà lại hỏi, “Trần nương, lần trước bà bảo sẽ viết thư cho Lan
Đại, giờ đã có hồi âm chưa?”

“Vội gì chứ, dù Lan Đại nhận được thư lập tức bảo Tuyết Sắc lên kinh ngay
thì cũng phải mất mấy ngày, sao giờ đã đến được?”

Hoàng Tử Hà im lặng lắng nghe bà ta than thở, chợt xen vào một câu,
“Tuyết Sắc hẳn phải gọi Lan Đại là cô cô nhỉ?”

“Đúng vậy, Lan Đại và Mai Vãn Trí là tỷ muội, đương nhiên là cô cô của
Tuyết Sắc.” Trần Niệm Nương gật đầu, “Lan Đại xếp hàng thứ ba trong sáu
người, đứng đầu về vũ điệu ở Dương Châu, mấy điệu Lục yêu, Hồi ba,
Xuân oanh chuyển, nghe nói là thiên hạ vô song.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.