TRÂM 1: NỮ HOẠN QUAN - Trang 284

Hoàng Tử Hà hối hả chạy đến hiên Xuân Dư, nhận ra Trần Niệm Nương
đang ôm đàn đứng đợi.

“Trần nương, sao lại đích thân tới tìm tôi thế này?” Cô ngạc nhiên bước
đến nghênh đón, đỡ lấy cây đàn trong tay bà ta, đoạn giúp bà ta đặt lên kỷ
đàn.

Trần Niệm Nương cười đáp, “Đương nhiên là do công công học đàn không
chuyên tâm, hai ba hôm chẳng thấy đến lần nào, ta đành phải tới đây tìm.”

“Trần nương à, thực rất xin lỗi.” Rõ ràng biết bà ta nói đùa, song Hoàng Tử
Hà vẫn xin lỗi rối rít, “Dạo nàytôi bận quá, cứ chìm đắm trong đủ việc thế
tục, quên cả tiếng thanh tao rồi.”

Ta cũng có nghe nói Quỳ vương phi quả là phúc mỏng, vốn dĩ đang được
muôn người ngưỡng mộ, nào ngờ chớp mắt lại chết thảm như thế, đồn rằng
di thể tang thương đến không nỡ nhìn, thực khiến người ta đau xót mà.”
Trần Niệm Nương vừa so lại dây đàn vừa than thở.

Hoàng Tử Hà thầm nghĩ, Trần nương, bà đâu biết thi thể Ức Nương của bà
cũng thê thảm khôn xiết, khiến người ta xót xa nào kém cái xác vô danh
kia.

Nhìn gương mặt cúi thấp của Trần Niệm Nương, cô chợt thấy thôi thúc
muốn trao miếng ngọc dương chi lấy được trong mình Phùng Ức Nương ra,
nói với bà ta rằng, Ức Nương đã chết rồi, bà đừng ở đây tìm kiếm chờ đợi
nữa. Song nhìn tóc mai Trần Niệm Nương chỉ trong dăm ngày đã lốm đốm
sợi bạc, cô lại không sao thốt nên lời.

Trần Niệm Nương cúi đầu, thuận tay gảy nửa khúc Bái tân nguyệt. Dường
như cả không gian bên trong bên ngoài phòng đều thánh thót ngân lên theo
tiếng đàn của bà ta, cảm giác như màn đêm tĩnh lặng theo về.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.