TRÂM 1: NỮ HOẠN QUAN - Trang 288

nói trong mơ vẫn văng vẳng bên tai. Ta biết Ức Nương đã không còn trên
đời nữa rồi...”

Hoàng Tử Hà thấy lòng trống rỗng, cô rút trong tay áo ra một chiếc khăn
lau nước mắt cho Trần Niệm Nương, nào ngờ một vật nho nhỏ bọc bằng
giấy cũng lăn ra theo. Bao giấy nọ tựa như có mắt, lăn ngay đến trước mặt
Trần Niệm Nương. Trần Niệm Nương nhận lấy chiếc khăn Hoàng Tử Hà
đưa, cầm lên chặm nước mắt, khuỷu tay tỳ ngay lên bao giấy.

Đầu óc đang không tỉnh táo, bà ta cũng không cảm giác được cánh tay
mình bị cấn.

Hoàng Tử Hà thoáng do dự, cảm thấy tiếp tục giấu giếm chuyện này cũng
chẳng được tác dụng gì, bèn rút bao giấy nhỏ từ dưới khuỷu tay Trần Niệm
Nương đưa cho bà ta, “Trần nương mở cái này ra đi.”

Trần Niệm Nương bưng mắt nghẹn ngào hỏi, “Cái gì vậy?”

Hoàng Tử Hà không đáp, chỉ nhìn bà ta.

Trần Niệm Nương chần chừ, rồi chậm chạp giơ tay mở tờ giấy trắng bọc
bên ngoài.

Bên trong lộ ra một miếng ngọc trắng muốt, trong veo không tì vết, tuy chỉ
bằng móng tay, song nhỏ như vậy lại càng thêm lung linh khả ái.

Tay Trần Niệm Nương run lên bần bật, bà ta vội giơ viên ngọc soi ra ánh
sáng, trông thấy chữ “niệm” khắc trên đó.

Nắng từ cửa sổ rọi vào, khiến chữ “niệm” càng rạng ngời, lấp lóe ánh vàng,
làm người ta chói cả mắt.

Trần Niệm Nương nhắm nghiền mắt lại, tựa hồ đã bị chữ “niệm” nhỏ bé kia
làm lòa mắt, từ nay không thể thấy bất cứ thứ gì trên đời nữa.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.