TRÂM 1: NỮ HOẠN QUAN - Trang 298

Hoàng Tử Hà vội gấp quạt lại, bước vào hiên Tịnh Dữu.

Phòng ốc yên tĩnh, ngan ngát mùi trà. Cảnh Hữu đốt ít hương Băng Tiết,
khiến cửa sổ lồng hương mát rượi.

Lý Thư Bạch ra hiệu cho cô ngồi xuống chiếc ghế đối diện. Nhìn qua song
cửa thấy Cảnh Hữu đã rời sân, Hoàng Tử Hà liền đi thẳng vào đề, “Xem ra
trong ba ngày nhất định phải phá được vụ án này, vì một khi thi thể bị đưa
ra khỏi kinh an táng là sẽ mất luôn một chứng cứ quan trọng.”

Lý Thư Bạch chậm rãi gật đầu, “Trước hết ngươi cứ ra sức điều tra đi, nếu
cuối cùng vẫn không được thì giao hết cho ta, dù sao cũng không thể để họ
an táng được.”

Hoàng Tử Hà vâng dạ, lại nói, “Sáng nay Trần Niệm Nương tới tìm, tôi
nghĩ nếu không có rủi ro gì thì trong ba ngày chắc chắn phá được vụ án
này.”

“Lý Thư Bạch “ồ” lên một tiếng, nheo mắt nhìn cô, “Thật ư? Hôm nay Trần
nương nói gì mà tiến triển nhanh thế?”

“Thứ nhất, tôi ngờ rằng cái xác đó....” Theo thói quen, cô lại giơ tay lần tìm
cây trâm trên đầu. Thấy cô đặt tay lên tóc rồi từ từ bỏ xuống vẻ bất đắc dĩ,
khóe môi Lý Thư Bạch thoáng cong lên, y rút trong ngăn kéo ra một chiếc
hộp gấm dài đặt lên bàn, dùng hai ngón tay đẩy đến trước mặt cô.

Hoàng Tử Hà nghi hoặc nhìn y, “Gì vậy?”

“Ngươi mở ra xem.”

“Có liên quan đến vụ án ư?” Cô cầm lên hỏi.

Lý Thư Bạch quay sang ngắm con cá nhỏ đang lặng lẽ bơi lượn trong bình
lưu ly trên bàn, nói bằng giọng lạnh nhạt và bực bội, “Cứ coi là thế đi, để

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.