TRÂM 1: NỮ HOẠN QUAN - Trang 319

“Xem ra mai ngươi lại bận rộn cả ngày rồi.” Thấy ánh nến leo lét, y bèn
gập sách lại, cầm cây kéo bên cạnh lên, cắt bớt sợi bấc đèn đã cháy đen,
xoăn tít, khêu ngọn đèn trên bàn sáng thêm.

Dưới ánh nến chập chờn, cả căn phòng yên lặng như tờ. Hoàng Tử Hà đang
mải ăn, chợt ngẩng lên thấy Lý Thư Bạch chăm chú nhìn mình, không khỏi
khựng lại một thoáng.

Lý Thư Bạch rời mắt nhìn ra chỗ khác, thong dong cầm đôi đũa ngà lên
khêu mấy mầm giá trên đĩa tuyết anh nhi, bỏ vào chiếc bát trước mặt.

Hoàng Tử Hà ngập ngừng hồi lâu, cuối cùng mới khó nhọc lên tiếng, “Đa
tạ... vương gia phần cơm cho tôi...”

“Không phải tạ.” Y ngắt lời, lại nhìn cô một lúc thật lâu mới chậm rãi nói,
“Xưa nay ta vẫn tin rằng, ngựa phải no bụng thì chạy mới nhanh.”

Khóe môi cô giần giật mấy cái, thốt lên, “Vương gia thực nhìn xa trông
rộng.”

“Thế nên ngày mai phải chạy nhanh nữa lên, nhớ là nhà họ Vương sắp đưa
Vương Nhược về Lang Gia rồi đấy.”

“Vâng...” Nhắc đến họ Vương, cô lại nhớ tối nay vừa gặp Vương Uẩn, bèn
nắm chặt đôi đũa, ngây ra nhìn ánh đèn chập chờn một lát, cuối cùng vẫn
khôn hồn không kể lại, để khỏi lôi thôi thêm.

Dù thế nào chăng nữa, cũng chỉ là một lần gặp tình cờ mà thôi, đâu liên
quan tới vụ án.

Sáng hôm sau trời quang mây tạnh, bầu trời đầu hạ lồng lộng xanh biếc,
sáng đến chói mắt.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.