TRÂM 1: NỮ HOẠN QUAN - Trang 321

“Địch Ác ư?”

“Nghĩa là 'ban ngày', theo tiếng Đại Uyển. Có điều nhìn dáng vẻ nó, gọi là
Địch Ác không sát lắm.” Y thúc ngựa chạy lên thềm, ra khỏi cổng phủ đi
về hướng Tây, Hoàng Tử Hà cũng chẳng hỏi y định đi đâu, chỉ lẳng lặng
chạy cách y nửa thân ngựa.

“Địch Ác rất ương ngạnh, mới đầu ta phải mất ba bốn đêm mới thuần phục
được, dằng dai tới tảng sáng ngày thứ năm nó mới chịu phép, khuỵu gối
trước mặt ta.” Lý Thư Bạch thản nhiên kể, “Đời này sẽ không còn một ai
cưỡi được nó nữa.”

Hoàng Tử Hà quan sát Địch Ác, còn đang ước lượng xem mình có bao
nhiêu khả năng cưỡi được thì thấy cặp mắt dưới hàng mi dài của nó liếc
qua, rồi nó tung vó đá về phía cô, độc, chuẩn, vững vô cùng, nháy mắt đã
trúng bụng Na Phất Sa. Na Phất Sa hí lên đau đớn, chồm chân tới trước
khiến Hoàng Tử Hà suýt nữa ngã nhào, cô tức giận giơ chân đạp mạnh về
phía Địch Ác.

Địch Ác bị đá trúng cổ, toan nổi giận thì thấy Lý Thư Bạch ghìm cương, nó
đành ngoan ngoãn chạy chậm lại, song hơi thở vẫn phì phò phả ra đằng
mũi, rõ ràng hết sức ấm ức.

Thấy bộ dạng hậm hực của Địch Ác, Hoàng Tử Hà dùng roi trỏ nó cười phá
lên.

Từ khi gặp biến cố, hằng ngày cô vẫn rầu rĩ không vui, đây là lần đầu tiên
phá lên cười, khiến Lý Thư Bạch thoáng kinh ngạc, bất giác quay sang
chăm chú nhìn cô hồi lâu.

Lúc này đây, dưới ánh mặt trời đầu hạ, gương mặt cô rạng rỡ vô ngần, tựa
hồ tất cả nắng trên thế gian đều lấp lánh trên vầng trán trong sáng của cô,
chói ngời đến mức khiến người ta lóa mắt.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.