TRÂM 1: NỮ HOẠN QUAN - Trang 324

đầu phố hồi lâu.

Cả hai trông thấy trong mắt nhau đủ mọi suy đoán về việc này.

Lý Thư Bạch hỏi, “Hôm qua ngươi nói muốn đi tra xét chỗ nào?”

“Con kênh bên ngoài phường Quang Trạch. Giờ hẵng còn sớm, bên đó chắc
sẽ có người ra xách nước, để chiều thì hơn.”

Lý Thư Bạch gật đầu, ngẩng lên trầm ngâm chốc lát rồi quay đầu ngựa
chạy về hướng Tây, “Chúng ta đến chợ Tây.”

Hoàng Tử Hà khẽ vung roi phết nhẹ vào mông Na Phất Sa, “Ơ? Lần này lại
đi xem ảo thuật ư?”

Y không đáp, chỉ hỏi, “Ngươi cảm thấy nghi vấn lớn nhất và khúc mắc nhất
trong vụ án này là gì?”

Hoàng Tử Hà nói ngay, “Vụ án này tuy lằng nhằng rối rắm, song theo tôi
thấy, nghi vấn lớn nhất chính là Vương Nhược làm cách nào biến mất ngay
giữa điện Ung Thuần vững như thành đồng, giữa vòng vây của hơn hai
trăm hộ vệ. Rõ ràng chỉ trong một chớp mắt, vừa bước vào gác Đông đã
biến mất được ngay, rốt cuộc là thủ đoạn gì?”

“Đúng thế, sự biến mất của Vương Nhược chính là mấu chốt của vụ án này,
nếu phá giải được câu đố ấy, có lẽ vụ này sẽ sáng tỏ.” Lý Thư Bạch thả
lỏng cương, mặc cho hai thớt ngựa đi chầm chậm, tiếp tục nói, “Gần đây ta
cũng nghĩ tới vấn đề này, cảm thấy có lẽ vì màn ảo thuật chứng kiến ở chợ
Tây lần trước ảnh hưởng đến chúng ta quá nhiều, thấy trong lồng có cơ
quan làm con chim biến mất, nên chúng ta luôn nghĩ theo hướng trong điện
Ung Thuần có cơ quan hoặc đường hầm.”

“Nhưng lối suy luận của con người luôn là thế mà, một người đang sống sờ
sờ, trong một căn phòng hầu như không có đồ đạc gì, có mấy chỗ có thể ra

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.