TRÂM 1: NỮ HOẠN QUAN - Trang 33

Lý Nhuận như sực nhớ ra, liền hỏi, “Có điều chẳng rõ vụ án của Hoàng
Mẫn đại nhân thứ sử tiền nhiệm Thục quận tiến triển đến đâu rồi?”

Lý Nhuế thông thạo tin tức nhất, vội đáp ngay, “A họ Hoàng đó e rằng đã
thay tên đổi họ trốn biệt rồi. Thiên hạ rộng lớn như vậy, nếu một người trốn
vào thâm sơn cùng cốc sống cả đời, e rằng cũng khó mà tìm ra được.”

“Thật không ngờ người đôn hậu cẩn trọng như Hoàng đại nhân cuối cùng
lại gặp phải kết cục bi thảm, thật khiến người ta cảm thán mà.”

Hoàng Tử Hà đứng ngay bên cạnh, nghe họ bàn tán về mình và vụ huyết án
của gia đình, vẻ mặt bình thản đến lạnh lùng, song lồng ngực lại đau buốt
đến nghẹt thở, nơi ấy có một sợi dây ràng quanh trái tim cô, đang từ từ thít
chặt lại.

Lý Thư Bạch chẳng buồn nhìn mặt Hoàng Tử Hà, chỉ lạnh nhạt buông một
câu, “Có khi ả đó gan lớn tày trời, chưa chừng đã làm ngược lại lẽ thường,
mò đến kinh thành rồi ấy chứ.”

“Vậy khác nào tự chui vào rọ, cầm chắc cái chết.” Lý Nhuế nói.

Lý Nhuận lại hạ giọng than thở, “Còn nhớ năm xưa Hoàng Tử Hà được dân
kinh thành xưng tụng là nữ thần đồng, chẳng ngờ giờ đây lại thành ra thế
này, đúng là đáng buồn, đáng than, đáng hận.”

Trong đám người ngồi đây có Khang vương Lý Vấn tuổi nhỏ, không biết
chuyện năm xưa, liền tò mò hỏi, “Con gái Hoàng Mẫn rốt cuộc có gì lạ, tại
sao mọi người đều biết tiếng ả ta vậy?”

Lý Nhuế cười đáp, “Ả từng giúp cha mình là Hoàng Mẫn, năm ấy đương
giữ chức thị lang bộ Hình phá mấy vụ án rất thú vị, đến giờ vẫn còn được
đám người kể chuyện rong trên phố mải mê kể đi kể lại đấy.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.