TRÂM 1: NỮ HOẠN QUAN - Trang 344

Lý Thư Bạch trầm ngâm hồi lâu, đoạn hỏi, “Nếu ta khuyên ngươi buông
tay, ngươi thấy sao?”

Hoàng Tử Hà lặng thinh, khẽ cắn môi nhìn y, “Chuyện này vốn dĩ khởi
nguồn từ vương gia, nếu vương gia muốn tha, tôi cũng chẳng có ý kiến gì.”

“Nhưng... Lẽ nào như vậy là xong ư?” Y cưỡi trên lưng Địch Ác, ngẩng lên
nhìn vòm không vòi vọi, cao xa không thể với tới, đoạn thở dài. Ánh mắt y
thăm thẳm, tựa hồ muốn nhìn thấu tận nơi cao nhất, muốn trông thấy cảnh
trí thâm sâu nhất trên bầu trời, “Chôn vùi một bí mật như vậy, ngươi có
thấy không cam lòng chăng?”

“Chẳng liên quan gì đến bí mật cả.” Hoàng Tử Hà nhìn theo ánh mắt y,
“Tôi chỉ muốn nói ra chân tướng, đòi lại công đạo cho Phùng Ức Nương,
cho Cẩm Nô, cho cả những người ăn mày đã thiệt mạng ở phường Sùng
Nhân mà thôi.”

Lý Thư Bạch nín lặng, đăm đăm nhìn những đốm nắng lọt qua kẽ lá một
lúc rồi chậm rãi lên tiếng, “Thực ra, nếu kẻ đầu sỏ là người đó thì không
chừng lần này ngươi vạch trần chân tướng, lại là cơ hội tốt cho ngươi.”

Hoàng Tử Hà ngạc nhiên mở to mắt nhìn y. Y cũng ngoái lại nhìn cô, vẻ
mặt xa xăm mà ôn hòa, “Ta sẽ giúp ngươi hoàn tất việc này. Cứ thành thực
nói ra tất cả những gì ngươi biết, bất kể thế nào, ta cũng sẽ giữ tính mạng
cho ngươi.”

Cô hơi ngẩng lên nhìn y. Đúng lúc này, Địch Ác và Na Phất Sa đã về đến
Quỳ vương phủ thân thuộc, mừng rỡ cọ cổ vào nhau. Hai người trên yên
thành ra xáp lại, gần đến nỗi cảm giác được cả hơi thở của nhau.

Hoàng Tử Hà vô thức kéo Na Phất Sa tách ra, cách y chừng nửa thước, nói
khẽ, “Đa tạ vương gia.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.