TRÂM 1: NỮ HOẠN QUAN - Trang 63

quan. Những hoạn quan ấy phần đông là trẻ mồ côi được đưa vào cung, có
những kẻ chẳng tìm thấy xác, đến nay cũng không biết tăm tích.

Lý Thư Bạch gật đầu, Nói vậy thì, có thể là một trong những hoạn quan
thất lạc ở cung Cửu Thành?

Cảnh Dục phụ họa, Nô tài đoán vậy, nhưng cụ thể là ai thì chưa nhớ ra
được, xin vương gia cho nô tài đi tra xét xem đã.

Lý Thư Bạch vẫy tay cho hắn lui ra. Chẳng bao lâu sau hắn bưng tới một
cuốn danh sách dày cộp, thưa, Nô tài đã tra được rồi, trong cung Cửu
Thành có một tiểu hoạn quan, tên gọi Dương Sùng Cổ, phụ trách quét dọn
gác Yên Lam. Tuổi chừng mười sáu mười bảy, thân hình cao năm thước
năm tấc, gầy gò mảnh dẻ. Hắn là trẻ mồ côi được đưa vào cung, ở cung
Cửu Thành cũng không có bạn bè, một thân một mình trong gác Yên Lam,
bởi thế mọi người đều cho rằng hắn đã chết trong thiên tai năm ngoái, trong
cung cũng xóa tên hắn rồi.

Ồ, nào ngờ tên Dương Sùng Cổ này gặp nạn lớn không chết, lại lưu lạc đến
vương phủ của ta. Lý Thư Bạch nhìn Hoàng Tử Hà, Thân phận Cảnh Dục
vừa nói, ngươi thấy thế nào?

Hoàng Tử Hà đứng đó, lòng đầy cảm khái. Cô đã trốn chạy suốt mấy tháng
trời, lặn lội trăm sông nghìn núi, ra sức che giấu thân phận, nào ngờ chỉ
mấy câu ngắn ngủi của kẻ này đã đem lại cho cô một thân phận khác, trở
thành một người khác, từ nay có thể quang minh chính đại xuất hiện trước
mặt mọi người, không cần giấu giếm nữa.

Lời Quỳ vương Lý Thư Bạch nói ra, ai có thể nghi ngờ, mà ai dám nghi
ngờ chứ?

Cô vội khom người hành lễ, Nô tài Dương Sùng Cổ, đa tạ vương gia.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.