TRÂM 1: NỮ HOẠN QUAN - Trang 76

Lý Thư Bạch gật đầu, Vậy xem ra, kẻ duy nhất có khả năng giết chết cha
mẹ ngươi chính là ngươi rồi, muốn lật lại bản án không dễ đâu.

Cô ngồi đối diện với Lý Thư Bạch, nhìn những hoa văn gấm đoạn tinh tế
trong xe, nào thú lành kỳ lân, nào mây vờn năm sắc đều được thêu tỉ mỉ
bằng chỉ vàng. Ngồi trên ghế lót tấm đệm gấm vừa mềm vừa dày, trong xe
thoang thoảng hương tô hợp giúp người ta tỉnh táo, giữa làn hương ấm áp
mà dịu dàng ấy, cô cứ đờ đẫn cả ra, chẳng khác nào vừa trải qua tất cả
những việc ấy một lần nữa, người lạnh toát.

Đôi môi cô như đóa hoa trắng muốt đã tàn tạ theo gió, dẫu khoác áo lụa đỏ
lên mình cũng chẳng thêm được chút sắc hồng nào. Hoàng Tử Hà nhìn Lý
Thư Bạch, cất giọng nghèn nghẹn, Có phải vương gia cũng nghĩ như bọn
họ, cho rằng trên đời có kẻ nỡ giết cả nhà mình chỉ vì lý do ấy chăng?

Lý Thư Bạch quan sát cô hồi lâu, lại dõi mắt ra phong cảnh bên ngoài, Ai
biết được, lòng người vốn khó đoán nhất mà, đặc biệt là con gái tầm tuổi
như ngươi.

Thấy thái độ hờ hững của y, Hoàng Tử Hà run run hỏi, Nếu vương gia chịu
giúp một tay như đã nói, tôi tin rằng mây không thể che trời được mãi, mối
oan của cha mẹ tôi nhất định có thể rửa sạch trước thiên hạ.

Đợi hết hè ta sẽ đến Ba Thục một chuyến, tới lúc đó đem ngươi đi cùng,
điều tra lại toàn bộ hồ sơ vụ án cha mẹ ngươi. Ta tin rằng người phá án dễ
dàng như ngươi không đến nỗi lâm vào cảnh u mê, không thể tự rửa oan
cho mình thế này đâu.

Hoàng Tử Hà cắn môi, thật lâu sau mới hỏi, Vương gia thực sự tin tôi, chịu
giúp tôi ư?

Ánh mắt y dừng trên mặt cô, khuôn mặt đang có mấy tia nắng nhảy nhót
như tơ vàng, làn da tái nhợt cùng đôi mắt trong veo toát lên vẻ thuần khiết

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.