TRẪM KHÔNG MUỐN SỐNG NỮA - Trang 149

Mặt trời mùa xuân không quá nóng, nhưng cũng khiến Sầm Duệ như

đứng trên vỉ nướng.

Loại khổ này không phải nàng chưa từng nếm qua. Lúc nàng còn nhỏ,

nương mang nàng tới ở quận Thanh Thủy. Lúc ấy tiền bạc không có, tiểu
Sầm Duệ không chịu được đói, buổi trưa thường ra ruộng trộm khoai lang.
Khi đó nàng vẫn là một tiểu mao tặc ngây ngô, ở ngoài trời nắng rất lâu
mới vác về được một củ khoai nhỏ. Lúc tới nhà, khoai lang không cắn được
miếng nào, người đã cảm nắng ngất xỉu.

Cái này có thể nói là lịch sử đen tối nhất trong cuộc đời làm tặc của

Sầm Duệ, nhưng lại gián tiếp bồi dưỡng tính cách ương ngạnh và ý chí bất
khuất của nàng, cũng có thể nói là tính bướng bỉnh.

Ngụy Trường Yên càng muốn nhìn nàng xấu mặt, sống lưng nàng cứ

đứng thẳng tắp, ánh mắt còn tràn ngập khiêu khích.

Ngay cả Lai Hỉ cũng không nhìn được, nhân lúc Ngụy Trường Yên đi

uống trà cho nhuận họng thì nhanh như chớp nhảy lên xoa xoa mồ hôi trên
mặt Sầm Duệ, tha thiết nói: "Bệ hạ! Ở dưới mái hiên nhà người ta, cúi đầu
cũng có sao đâu!"

Sầm Duệ quả cảm cự tuyệt: "Trẫm đang ở dưới mai con rùa, không thể

cúi đầu!"

Vì thế, hoàng đế bệ hạ không cúi đầu kéo theo vết thương đầy người,

khập khiễng được đỡ trở về Dưỡng Tâm Điện.

Khi Ngụy Trường Yên "cung tiễn" tiểu hoàng đế rời đi, lưu luyến

không rời nói: "Bệ hạ, ngày mai gặp lại."

Gặp cái đầu mẹ ngươi! Sầm Duệ đi được ba bước, không kiềm chế

được, chửi ầm lên.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.