TRẪM KHÔNG MUỐN SỐNG NỮA - Trang 312

Sầm Duệ ôm đầu, oán hận nhìn hắn, nói nhỏ: "Đừng tùy tiện sờ đầu

người ta, sẽ không cao lên được."

Tiếng cười nghẹn trong cổ họng không nhịn được bật ra, đã mười lăm

rồi, các cô nương gia bình thường đều đã lập gia đình, thế mà nàng vẫn như
trẻ con như vậy.

Hai người đi dọc trên đường sàn nhỏ xung quanh thủy hiên, nước dâng

trào lên mặt sàn, thấm ướt đế hài của Sầm Duệ. Sầm Duệ vẫn đang chìm
trong oán niệm đối với món quà keo kiệt của Phó Tránh nên không để ý,
nhưng Phó Tránh lại thấy, liền kéo Sầm Duệ tới gần chỗ mình hơn. Lúc
chạm tay vào cánh tay nàng, bất giác nhíu mày, mặc ít như vậy mà chạy ra
sao?

Như để hưởng ứng lời hắn nói, Sầm Duệ hợp tình run bắn người, bỗng

nhiên trên người ấm áp, ngoại bào phủ lên người, bên trên có mùi huân
hương quen thuộc. Sầm Duệ ngẩng mặt, nhìn Phó Tránh chỉ mặc áo đơn,
nhỏ giọng nói: "Ngươi không lạnh sao?"

Sắc mặt Phó Tránh điềm đạm, hơi khom người cúi đầu, quấn chặt Sầm

Duệ trong áo bào thêm chút: "Còn ổn."

Tiểu cô nương trưởng thành sớm, Sầm Duệ so với bạn cùng lứa không

tính là thấp, nhưng dưới tình huống này, nàng đột nhiên phát hiện mình
thấp hơn Phó Tránh rất nhiều. Sầm Duệ ở trong lòng khoa tay múa chân,
không chịu phục, kiễng gót chân lên, không ngờ đột nhiên đụng phải cằm
Phó Tránh. Sầm Duệ ăn đau nhe răng nhe lợi, còn rõ ràng nghe thấy Phó
Tránh hít vào một hơi, vội vàng nhịn đau ngẩng đầu: "Va mạnh lắm sao?
Có nặng không? Ta không cố ý..." Một câu cuối cùng không quên giải thích
cho mình.

Nhờ đèn đuốc trên thủy hiên, nàng nhìn rõ ràng thấy chỗ cằm của Phó

Tránh có một vết hồng, Sầm Duệ không chút suy nghĩ, kiễng chân lên xoa,

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.