TRẪM KHÔNG MUỐN SỐNG NỮA - Trang 313

xấu hổ nói: "Ngươi muốn phạt thì phạt đi..."

Phó Tránh có chút dở khóc dở cười, đang muốn đẩy cái tay xoa loạn

không biết nặng nhẹ kia ra, thì trên sàn bỗng vang lên tiếng bước chân của
người thứ ba.

Đèn cung đình lắc lư, hai gò má Từ Tri Mẫn ửng đỏ, cuống quít nhìn

Sầm Duệ và Phó Tránh, ánh mắt rối loạn không biết đặt đâu: "Bệ hạ thứ tội,
thần nữ vô tình mạo phạm, quấy rầy bệ hạ và Phụ chính..."

Sầm Duệ lúc này mới phát giác nàng và Phó Tránh dựa vào nhau quá

gần, con ngươi trong trẻo nhưng lạnh lùng đạm mạc của hắn gần trong
gang tấc, thậm chí ngay cả tiếng thở cũng có thể nghe thấy, mà tay nàng...
cái móng vuốt không nên thân này! Lập tức bước cách xa ra bên ngoài hai
bước, khụ một tiếng: "Không sao, ta và Phó khanh đang đùa thôi."

Phó Tránh vuốt phẳng chỗ quần áo bị Sầm Duệ cọ nhăn, nhìn áo

choàng trên khuỷu tay Từ Tri Mẫn, đoán là đặc biệt tới tìm Sầm Duệ, thong
dong bình thường đi qua hai người.

Từ Tri Mẫn cứ đứng mãi bên kia, không biết nghĩ cái gì, gió thổi hơi

lớn, tựa như muốn thổi bay nàng cùng với đèn cung đình.

Sầm Duệ nổi tâm tư thương hương tiếc ngọc, đi lên trước ôn hòa nói:

"Bên ngoài gió lạnh, có gì chúng ta trở về nói."

Từ Tri Mẫn bị kinh hãi lui nhỏ từng bước, lập tức trấn tĩnh, uyển

chuyển đáp vâng, rồi yên lặng đi theo phía sau Sầm Duệ.

"Bệ hạ..."

"Tri Mẫn à..."

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.