TRẪM KHÔNG MUỐN SỐNG NỮA - Trang 399

không dễ phát hiện.

Sầm Duệ ngẩn ra, nghiêng mặt, đối mắt với đôi mắt trầm tĩnh và

khuôn mặt hơi tái nhợt của Phó Tránh, trong lòng trào ra từng trận xót xa:
"Phó khanh..."

"Ngươi đi xuống đi." Phó Tránh phất phất tay với Chung Sơ.

Sắc mặt của Chung Sơ không tốt, cuối cùng nhịn xuống, phục lễ với

Sầm Duệ rồi lui đi.

Trên hành lang của Dưỡng Tâm Điện, hai bóng người một cao một

thấp, cách nhau mười bước chân, im lặng đối mặt.

Sầm Duệ nghẹn trong bụng rất nhiều lời muốn hỏi hắn, đêm qua ngủ

có ngon không, ở Đại Lý Tự có phải chịu khổ không, còn có rốt cuộc việc
này là sao... Nhưng tới lúc này, đầy bụng muốn nói cũng không thể nào mở
miệng, rõ ràng là Phó Tránh bị oan, vậy mà bản thân nàng còn ấm ức, tủi
thân hơn cả hắn.

Phó Tránh lẳng lặng nhìn Sầm Duệ, so với lúc hai người gặp lại ở kinh

thành thì nàng cao hơn rồi, khí sắc cũng được nuôi thành hồng hào. Tiên đế
phó thác nàng cho hắn, có biết bao hy vọng tính tình của nàng sẽ học theo
hắn mà trầm tĩnh, ổn thỏa hơn. Nhưng thời gian dài trôi qua, người trước
mắt này chưa bao giờ bỏ được cái tính bướng bỉnh như lần đầu tiên hắn gặp
nàng.

Có điều như vậy cũng tốt, tính cách của hắn quá yên lặng, quá lãnh

đạm, có nàng ở bên, vừa hay bù lại khiếm khuyết và sự trống rỗng kia.
Nhưng hiện tại, hắn phải ép buộc bản thân mình...

Lại nhìn khuôn mặt toàn uỷ khất kia, rất muốn đi lên xoa đầu nàng,

nói với nàng không cần lo lắng. Nhưng bàn tay nâng tới bên cạnh người,
cứng đờ một lát, lại buông xuống, rồi thẳng người quỳ xuống.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.