TRẪM KHÔNG MUỐN SỐNG NỮA - Trang 415

Từ khi lẻ loi một mình đối mặt với toàn bộ rắc rối và phức tạp trên

triều, tới bây giờ xử lý triều vụ thành thạo hơn, ở nơi người khác không
thấy được, Sầm Duệ phải trả giá bằng sự cố gắng và vất vả thế nào, một lời
không thể nói hết.

Không chỉ một lần Ngụy Trường Yên tới Ngự Thư phòng bị Lai Hỉ

vung phất trần ngăn lại:

"Phụ chính đi rồi, mỗi ngày bệ hạ ngủ nhiều nhất chỉ được ba canh

giờ, cơ thể có làm bằng sắt cũng không trụ được đâu." Lai Hỉ thở dài:
"Chúng ta là kẻ hầu hạ, không giúp được gì, chỉ biết xem trong mắt đặt
trong lòng. Hầu gia có tâm, thì thay chúng ta khuyên nhủ bệ hạ đi, quốc sự
có quan trọng hơn cũng không bằng long thể an khang a."

Cần gì phải bức ép mình như vậy chứ...

Ngụy Trường Yên cúi tới gần long án, chăm chú nhìn khuôn mặt đang

say ngủ, mặc dù đang ngủ, nhưng vẫn không hề buông lỏng, người chưa
hoàn toàn trầm tĩnh. Bỗng nhiên Sầm Duệ nhíu mày, nhẹ nhàng nói một
câu vô nghĩa, chóp mũi thấm mồ hôi. Ngụy Trường Yên không tự giác
vươn tay muốn lau đi...

Khi sắp đụng tới khuôn mặt mong nhớ ngày đêm, bàn tay bỗng bị túm

chặt, hất ra.

Sầm Duệ mở mắt, người đã tỉnh, nhưng thần trí còn mơ hồ, cúi đầu hô

một tiếng. Đợi khi thấy rõ người trước mắt, đỡ trán mệt mỏi nói: "Là ngươi
à, dọa trẫm rồi."

Lỗ tai của Ngụy Trường Yên rất thính, nghe rõ cái tên nàng thở nhẹ ra,

cõi lòng trầm xuống, rơi vào hồ nước lạnh. Thẳng thắt lưng lên, hắn cười
khẩy: "Ban nãy bệ hạ muốn giết thần sao?"

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.