TRẪM KHÔNG MUỐN SỐNG NỮA - Trang 440

Ngụy Trường Yên xem, thay trẫm bình ổn tâm tư của hắn. Hành quân đánh
giặc tu thành cái tật gió mạnh mưa rào, người làm quan dễ xúc động thì cứ
chờ bị túm bím tóc đi."

*Lại trị: Tác phong và uy tín của quan lại thời xưa.

Tần Anh không khỏi lắc đầu: "Bệ hạ dụng tâm lương khổ, nếu hắn

hiểu được thì tốt."

"Trẫm cũng biết mình là vị hoàng đế tốt luôn lo lắng chu đáo cho thần

tử mà." Sầm Duệ phe phẩy quạt lắc lắc đầu.

"..."

Tần Anh đi không lâu, Từ Tri Mẫn bưng bàn gỗ nước sơn trà đi vào,

buông chén thuốc: "Bệ hạ, lần này Ngụy Đô Đốc thật sự đau thấu tâm can
rồi."

Sầm Duệ bưng chén thuốc nghe thấy, nhăn mày: "Đau dài không bằng

đau ngắn, ta là hoàng đế, hắn muốn ở bên ta là định cả đời không cưới vợ,
khiến Ngụy gia vô hậu sao? Ngụy lão đầu tử không dùng nước mắt dìm
chết ta mới lạ đấy!" Bịt mũi uống một hơi cạn sạch chén thuốc, nàng lau
miệng nói: "Đệ tử thế gia có người nào không ba vợ bốn nàng hầu, chính
hắn còn là kẻ ăn chơi, tuổi trẻ khí thịnh, háo thắng mà thôi."

Từ Tri Mẫn quỳ gối phía sau Sầm Duệ, nhẹ bóp vai cho nàng: "Bệ hạ

thật sự vì vấn đề này mới cự tuyệt Ngụy Đô Đốc sao?"

Sầm Duệ thoáng hoảng loạn, đập cổ tay vào cạnh bàn, đau tới mức hít

phải một hơi khí lạnh, ngoài miệng than thở nói: "Không phải thế thì là cái
gì?"

Từ Tri Mẫn cười mà không nói, đang muốn nói gì đó, Lai Hỉ chạy vội,

vấp phải cạnh cửa lăn vào thư phòng, vẻ mặt hoảng sợ: "Bệ hạ! Ngụy lão

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.