TRẪM KHÔNG MUỐN SỐNG NỮA - Trang 546

Mỗi khi bừng tỉnh, cả người Sầm Duệ đều ướt đẫm mồ hôi, hồi lâu

mới mệt mỏi không chịu nổi mà ngã xuống giường, người kia là ai, trong
lòng nàng biết rất rõ.

"Thần từng nghe người ta nói, nằm lâu trên giường chỉ hại không lợi.

Không bằng thử ra ngoài giãn gân cốt, biết đâu còn hiệu quả hơn ngày nào
cũng uống thuốc." Ngụy Trường Yên chân thành tha thiết đề nghị: "Bãi săn
mới cũng sắp hoàn thành rồi, nếu bệ hạ có hứng, thần bồi bệ hạ đi hai vòng
nhé?"

Sầm Duệ trầm ngâm một lát, gật đầu: "Theo ý ngươi đi."

Phó Tránh nhìn hai người nói chuyện như không có người ngoài, trong

mắt lướt qua ánh sáng lạnh, tiểu tử này đúng là kẻ cơ hội! Mới nâng tay lên
lại bất đắc dĩ hạ xuống, bây giờ ngay cả nói thêm một câu với hắn Sầm Duệ
cũng không muốn, uổng cho hắn đọc đủ thi thư, cả một bụng kinh luân sử
sách mà không dạy nổi hắn nên làm thể nào để khiến người khác vui vẻ.

┉┉ ∞ ∞┉┉┉┉ ∞ ∞┉┉┉

Từ hôm ấy, mỗi ngày Sầm Duệ đều rút ra một canh giờ ở trong bãi

săn. Mới đầu nàng chỉ có sức ngồi trên ngựa, chậm rãi chạy vòng vòng,
nhưng dù thế cũng chỉ có thể chạy chậm. Cuối thu khí trời trong lành, có
nắng nhưng không gắt, ngự mã của Sầm Duệ chạy lướt gió, cả người cũng
thấy thoải mái hơn nhiều.

Ngụy Trường Yên không theo sát nàng, cưỡi ngựa bên cạnh không xa

không gần, chỉ khi Sầm Duệ gọi, hắn mới kẹp bụng ngựa chạy tới.

"Cho dù mục đích của Vệ Dương hầu là gì thì tình trạng bây giờ của

bệ hạ cũng tương đối có lợi cho cơ thể." Trương Dịch nhìn bóng người phía
xa, nói.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.