TRẪM KHÔNG MUỐN SỐNG NỮA - Trang 547

Phó Tránh khoanh tay đứng sau bóng cây, tuy rằng không có biểu tình

gì, nhưng từ đôi mắt lãnh liệt có thể thấy được tâm tình của hắn thật sự
không tính là sung sướng.

Trương Dịch đã sớm nhìn ra Phó Tránh và Sầm Duệ có gì đó, chẳng

qua một người là quân một người là thần, con đường tương lai sẽ còn nhiều
hiểm trở. Sầm Duệ là bằng hữu tốt của hắn, hắn tận mắt thấy nàng từng
ngày trở nên thâm trầm và nội liễm. Hắn là đại phu, chỉ biết xem bệnh,
hoàn toàn không biết gì về việc triều đình, hắn dùng góc độ bằng hữu để
hỏi Phó Tránh một câu: "Ngươi có vài phần thật tình với Sầm Duệ phải
không?"

Hai mắt của Phó Tránh thâm thúy, vẫn luôn nhìn bóng dáng càng lúc

càng xa của Sầm Duệ, lòng bàn tay rất nhanh lại buông ra, thanh ngữ thấp
tới mức không thể nghe thấy: "Vài phần? Ta cũng không thể nói rõ vài
phần ấy. Nếu có thể nói rõ, làm sao ta lại tự khổ tự ưu tư tự não nề thế
này?"

Trương Dịch nghe xong thở dài một tiếng, đúng là thông minh nhất

thế hồ đồ nhất thời, thế này thì làm sao nói được mấy lời tâm tình để dỗ
Sầm Duệ chứ?

"Bệ hạ, thần bồi ngài nhiều ngày như vậy mà không được ban thưởng

gì sao?" Ngụy Trường Yên đỡ Sầm Duệ xuống ngựa, nửa đùa nửa thật nói.

Sầm Duệ quấn roi ngựa lại, cười mắng: "Lại muốn thưởng gì? Nói đi."

"Binh phù của U Vân lục châu."

Nụ cười trên khóe môi Sầm Duệ lập tức cứng lại, cười như không cười

nhìn Ngụy Trường Yên: "Ngự Lâm quân đã là của ngươi rồi mà còn không
thỏa mãn sao? Hay là ngươi muốn nắm giữ binh mã khắp thiên hạ?"

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.