TRẪM KHÔNG MUỐN SỐNG NỮA - Trang 655

ngẩng đầu lên lại không thể phát ra lời, hết thảy xung quanh chỉ có tiếng
vang khi nàng cầm khoai lang, khuôn mặt ứ đầy nước mắt cùng lòng bàn
tay run run đều tựa hư vô.

Sầm Duệ cũng không biết vì sao mình đang ăn lại khóc, khi nàng lưu

lạc đầu đường một mình nàng không khóc, khi lo lắng đề phòng trốn tránh
truy binh cũng không khóc, nhưng sao nhìn thấy Phó Tránh thì không
khống chế được nước mắt. Nàng không muốn để Phó Tránh khinh thường
nàng, cảm thấy nàng vô năng yếu đuối, không làm nổi tý việc gì.

Dùng sức lau sạch nước mắt trên mặt, nàng cố cười, nhưng còn khó

coi hơn khóc: "Ta không sao đâu, ta mặc nữ trang trốn ở đây nên bọn chúng
không nhận ra ta. Đúng rồi, chàng nhìn thấy hình gấp giấy của ta nên tìm
tới..." Tất cả những lời tiếp theo không thốt nổi nữa, vì nàng được Phó
Tránh ấn vào trong lòng, cả người cứng ngắc như gỗ.

"Không sao rồi, không sao rồi." Phó Tránh ôm chặt nàng, hết lần này

tới lần khác lặp lại bên tai nàng: "Là lỗi của ta, là lỗi của ta."

Sầm Duệ siết chặt xiêm y trên lưng hắn, nước mắt dần dần thấm ướt

vai Phó Tránh, tiếng khóc đau như muốn phá tan cổ họng: "Sao bây giờ
chàng mới đến! Ta sợ lắm, sợ chàng không tìm thấy ta, sợ mình không còn
được nhìn thấy chàng nữa."

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.