TRẪM KHÔNG MUỐN SỐNG NỮA - Trang 727

Trong chớp mắt đó, Phó Tránh nghe thấy tiếng rầm rì của Sầm Duệ.

Hắn gọi một tiếng: "A Duệ." Hắn gọi tên nàng không mong nàng trả lời,
chỉ hy vọng nàng biết hắn đang ở đây, ngay ngoài cửa. Có hắn ở cùng, nàng
không cần sợ hãi.

Từ nhỏ Sầm Duệ đã là đứa trẻ chịu được đau, sau này lớn lên trải qua

bao đao thương rồi thì cổ độc, vậy nên chút đau bụng sinh này còn trong
phạm vi chịu đựng được của nàng. Nghe thấy Phó Tránh gọi nàng, nàng
siết chặt năm ngón tay, tuy biết hắn không nhìn thấy nhưng trên mặt vẫn lộ
nụ cười thoải mái, thấp giọng nhưng đáp rõ ràng: "Ta không sao."

Bà mụ hừ một tiếng, tiểu nương tử này rất kiên cường, như vậy cũng

chịu được, không rên không la như những người khác.

Người Phó Tránh mướt mồ hôi lạnh, được Sầm Duệ đáp lại, thần kinh

căng như dây đàn thoáng thả lỏng, nói với tiểu thư đồng: "Đi nấu canh đi."

Vừa nhấc mắt, Phó thư đồng đã sớm chạy tới phòng bếp nhóm lửa nấu

canh từ bao giờ, không thấy bóng dáng nữa.

Sầm Duệ mang thai đầu, lại còn sinh non cho nên gian nan hơn nhiều,

từ giờ ngọ đến chạng vạng, tới khi trăng trên bầu trời lặng lẽ lên, trong
phòng sinh vẫn đang giằng co. Sầm Duệ đã được đút mấy bát canh rồi,
nhưng đứa nhỏ chậm chạp không chịu thò đầu ra. Bà mụ bắt đầu lo lắng,
còn thế này nữa, không nói đứa nhỏ không chịu nổi, người lớn cũng không
trụ được.

Bên ngoài, xiêm y sau lưng của Phó Tránh đã bị mồ hôi làm ướt nhẹp,

lòng bàn tay khắc dấu vết thật sâu. Dường như hắn đang quay về cái đêm
của nhiều năm trước khi đứng ngoài đại hỏa hừng hực, cảm giác bất lực và
tuyệt vọng ấy dần lan khắp toàn thân: "A Duệ..."

Tại khoảnh khắc hắn đẩy mạnh cửa ra, tiếng trẻ con khóc vang dội nỉ

non cũng phá nát không gian, bà mụ ôm đứa nhỏ, quay người lại thấy Phó

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.