TRẪM KHÔNG MUỐN SỐNG NỮA - Trang 746

Sầm Duệ cũng có chút không đồng ý, con còn nhỏ như vậy, làm gì mà

cứ như nhồi vịt bắt học hết thứ này tới thứ khác. Nhưng Phó Tránh đã quyết
định thì cơ bản là không ai khuyên được. Với lại, Phó Tiểu Tảo thực sự
thừa tinh thần và thể lực, nếu không có ai kiềm chế lại thì nàng sợ sau này
không quản nổi nó, chỉ đành lắc đầu với con.

Ý thức được lúc này không có núi dựa vào, Phó Tiểu Tảo sắp rớt nước

mắt tới nơi, nghe thấy phụ thân hừm hừm trong cổ họng, lập tức nuốt nước
mắt vào trong. Nó phải nhanh lớn hơn mới được, phải nhanh chóng thoát
khỏi phụ thân đáng ghét này!

Để bồi thường cho cõi lòng bi thương của Phó Tiểu Tảo, Sầm Duệ cố

ý nấu canh cá bé thích ăn nhất. Một nhà ba người ngồi quanh chiếc bàn nhỏ
yên lặng ăn cơm. Ban đầu Phó Tiểu Tảo không dùng đũa, nhưng vào một
ngày hưu mộc, Phó Tránh đặc biệt vót hai chiếc đũa nhỏ cho con, sau đó
nhìn bé vụng về dùng đũa gắp thịt, gắp xong rơi, rơi rồi gắp, mếu máo nhìn
Sầm Duệ, vùi đầu tiếp tục gắp.

Phó Tránh nhìn Phó Tiểu Tảo nâng đôi mắt nhỏ, chưa từ bỏ ý định nhờ

cậy Sầm Duệ, trong lòng thầm lẩm bẩm, "Yếu ớt".

Sầm Duệ thở dài, dùng thìa lấy thịt cho Phó Tiểu Tảo, tay cầm thìa gõ

lên trán nó: "Tiểu ngốc tử".

Phó Tiểu Tảo nổi giận! Đưa bàn tay béo múp đặt thìa lại chỗ cũ, cố

chấp dùng đũa, mồm miệng không rõ nói: "Hừ, hừ, không phải ngốc!"

"..." Sầm Duệ á khẩu, cái tính ngoan cố này quả thực giống người nào

đó như đúc!

Trái lại Phó Tránh rất vừa lòng xoa đầu Phó Tiểu Tảo, khen ngợi:

"Nam hài tử phải biết tự lập tự cường."

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.