TRẢM LONG TẬP 1: ĐẠI PHONG THỦY SƯ - Trang 212

đi giày...”
“Bà ta cao chừng nào?” Lục Kiều Kiều muôn biết mọi chi tiết.
“Có lẽ cao hơn chúng ta một chút.”
“Có nhìn thấy chân to hay chân nhỏ không?”
Lục Kiều Kiều hỏi.
“Tối quá cháu nhìn không rõ, nhưng bước đi rất vững.”
“Bà ta gánh rau gì? Thúng to không?”
“Rau gì nhìn không rõ, thúng không to lắm, thấy
gánh cũng không quá nặng.”
“Rau đầy thúng ư?”
“Đầy thúng.”
“Bên trên có đậy gì không?”
“Có, đúng rồi, trên rau có để một bát nước, cháu từ trên nhìn xuống có
thấy lấp lóa phản quang nên nhớ kỹ.”
“Một bát nước?” Lục Kiều Kiều ngừng hỏi, chậm rãi nhắm mắt lại cố
gắng sắp xếp những hình ảnh An Long Nhi vừa cung cấp.
“Bát nước ấy có phải để giữ rau ẩm không?
Cháu nghĩ là vậy...” An Long Nhi nói ra suy nghĩ của mình, thằng bé
cũng muốn cùng Lục Kiều Kiều làm rõ mấy chuyện này.
Hồi lâu sau, Lục Kiều Kiều mở mắt nhìn xuống đường cái quan dưới
sườn núi, quả quyết mà thâm trầm nói: “Mày đã nhìn thấy kẻ theo dõi
rồi, đó chính là người đàn bà gánh rau!”
An Long Nhi tận mắt quan sát người đàn bà đó, chỉ thấy rất bình thường,
giờ lại nghe Lục Kiều Kiều nói vậy, trống ngực liền đập thình thịch, tò
mò hỏi: “Sao cô biết?”
Lục Kiều Kiều quay sang An Long Nhi, kề sát tai thằng bé mấp máy môi
nói khẽ: “Rau hái buổi tối để đến ngày hôm sau sẽ không được tươi,
người trồng rau muốn bán rau chỉ có cách dậy từ rất sớm hái rau, sau đó
bán hết luôn trong ngày, vì vậy người bán rau tới buổi tối không thể vẫn
còn nguyên một thúng rau để gánh qua gánh lại, đây là lý do thứ nhất;
nếu muốn giữ rau tươi thì phải phủ khăn ẩm hoặc cỏ tươi, hoặc lá tươi

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.