TRẢM LONG TẬP 2: TRANH ĐOẠT LONG QUYẾT - Trang 250

Châu, hôm nay có thể cô cũng là một thôn phụ sống giữa chốn núi non sông
nước ở trấn Phú Điền này không chừng.

Có điều, trong lòng Lục Kiều Kiều không có hai chữ "nếu như". An

Long Nhi từng hỏi cô, nếu như bọn họ không ở lại căn hung trạch của nhà
họ Trương ấy, cả gia

đình Trương Phúc Long liệu có chết hay không, cô cũng trả lời như thế:

Không có nếu như. Tất cả đều đã được định sẵn, sự việc nhìn tưởng như có
thể lựa chọn, kỳ thực lại hoàn toàn không có lựa chọn gì cả, khi mày cho
rằng một kết quả là do lựa chọn của mình mà xảy đến, thì thực ra, con
đường ấy chính là con đường đã được định sẵn từ trước rồi.

Về mặt lộ trình, việc cô dừng lại ở trấn Phú Điền này cũng rất kỳ lạ, nếu

men theo dòng Cán Giang đi lên phía Bắc, cô đã đến Thanh Nguyên hoặc
phủ Cát An lâu rồi, trấn Phú Điền không phải là nơi buộc phải đi qua trên
đường, nhưng cô lại chọn đi đường vòng đến đây để xem thử. Cô chưa bao
giờ đến trấn Phú Điền, song lúc này lại rất muốn xem cuộc sống mà mình
từng có cơ hội lựa chọn là như thế nào.

Cô cũng chưa chuẩn bị sẵn sàng để về nhà, cô cần cho mình thời gian

bình tĩnh, và thích ứng lại với nơi này.

Lục Kiều Kiều cứ ngồi trước cửa sổ nhìn ra bên ngoài như vậy, mãi đến

khi mặt trời xuống núi, mặt trăng mọc lên, rồi đến tận sáng sớm.

Con Đại Hoa Bối ngủ một giấc rồi dậy ngồi chồm hỗm bên cạnh Lục

Kiều Kiều, cùng cô nhìn ra ngoài cửa sổ. Lục Kiều Kiều đặt tay lên cái cổ
to tướng của Đại Hoa Bối, nhìn con chó cười khổ. Cô hỏi nó: "Nhà mày ở
đâu? Bố mẹ mày đâu rồi?"

Đại Hoa Bối chau mày nhìn Lục Kiều Kiều, "khực" một tiếng, làm cô

cười rũ.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.