TRĂM NĂM CÔ ĐƠN - Trang 240

anh nghĩ đến việc thay đổi phương thức sản xuất của một nhà máy mà anh
đoán rằng sẽ thuộc về mình, bởi vì người anh vẫn chưa để lộ dấu hiệu sẽ trở
về sau khi đã qua đi một mùa mưa, lại qua đi tiếp một mùa hè. Tuy nhiên,
vào đầu một mùa đông nữa, có một bà giặt rũ quần áo ở ngoài sông đang
lúc oi bức nhất, đã chạy ngang qua con đường trung tâm, vừa chạy vừa hớt
hải kêu toáng lên trong trạng thái tâm hồn hoàn toàn bị kích động:
- Làng nước ơi! - bà ta kêu. - Một con quái vật khủng khiếp giống như cái
nhà bếp kéo theo cả một làng đang đến kia kìa?
Trong lúc ấy, cả làng rùng mình trước tiếng còi huýt dài vang động và tiếng
thở xình xịch nặng nhọc của đầu máy xe lửa. Những tuần lễ trước đây, dân
làng đã nhìn thấy các đội công nhân đang đặt tà vẹt và kéo đường ray
nhưng không một ai để ý, bởi vì họ nghĩ rằng đó chẳng qua là một trò ảo
thuật mới của những người digan trở lại với kèn và lục lặc thi nhau thổi và
gõ để quảng cáo cho những phát minh kỳ tài của các bậc thông thái người
Giêrudalem. Nhưng khi đã hoàn hồn trước tiếng còi và tiếng xình xịch của
đầu máy xe lửa, toàn thể dân cư thị trấn Macônđô đổ ra đường và họ nhìn
thấy Aurêlianô Tristê từ trên đầu máy xe lửa vẫy chào mình, họ hào hứng
nhìn con tàu cắm đầy hoa trên các thành cửa sổ, lần đầu tiên đến được thị
trấn Macônđô sau tám tháng chậm trễ. Con tàu màu vàng thơ ngây có lẽ sẽ
mang đến cho Macônđô biết bao điều không chắc chắn và những điều sáng
tỏ, biết bao lời phỉnh nịnh và nỗi bất hạnh, biết bao biến động, đau khổ và
nhớ mong.
Chú thích:

(1) Một thứ đàn phong cầm cổ xưa.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.