TRĂM NĂM CÔ ĐƠN - Trang 242

hát trở nên phổ biến ở từng nhà nó vẫn không phải là công cụ giải trí của
người lớn, mà chỉ để cho trẻ con tháo lắp nghịch chơi. Trái lại khi có người
được dịp chứng kiến cái kỳ diệu có thực của chiếc máy điện thoại đặt ở
ngoài ga xe lửa, vì nó cũng có chiếc tay quay nên trông như một chiếc máy
hát thô sơ, thì ngay cả đến những người mạnh bạo nhất cũng phải run sợ.
Dường như Thượng đế đã quyết định thử thách mọi khả năng kinh ngạc của
con người và giữ dân chúng Macônđô trong tâm trạng nghiêng ngả giữa vui
và buồn, tin và ngờ, thậm chí đến mức không ai biết được đích xác đâu là
giới hạn của thực tế. Ðó là một mớ bòng bong trộn lẫn giữa sự thật và ảo
ảnh từng làm cho cái bóng ma Hôsê Accađiô Buênđya phải sống lại đứng
ngồi không yên dưới bóng cây dẻ và buộc cụ phải đi đi lại lại trong nhà
ngay cả khi trời đã sáng bạch. Từ ngày con đường sắt được chính thức
khánh thành và tàu bắt đầu đỗ lại đều đặn vào lúc mười một giờ trưa thứ tư
hàng tuần, và một nhà ga thô sơ bằng gỗ trong phòng có bàn viết có máy
điện thoại và một cái cửa tò vò làm nơi bán vé được dựng lên, khi ấy người
ta thấy ở Macônđô có những đám đàn ông và đàn bà đi đi lại lại ngoài
đường cố làm ra vẻ bình thường, nhưng thực ra họ có vẻ như những người
làm xiếc. ở một làng đã từng biết rõ những mánh khoé của bọn digan thì
tương lai chẳng tất đẹp gì đối với những anh làm xiếc bán thuốc dẫu có
bẻm mép đấy nhưng đến cuối tuần cũng chỉ trông vào chiếc nồi kêu boong
boong và những bữa ăn chỉ đủ cứu vớt linh hồn, nhưng họ lại được lợi to
khi loè những kẻ cả tin vì mệt mỏi hay vì ngây thơ. Trong số những anh
chàng hề xiếc quần chẽn, ủng cao, mũ cao su, kính gọng sắt, mắt màu nâu
trông như những chú gà trống tất mã, có một người trong số những người
thứ tư nào cũng đến Macônđô và ăn trưa ở nhà Buênđya, đó là ngài Hơcbơc
béo lùn luôn luôn tươi cười.
Chẳng ai nhận ra ông ta ngồi ở bàn ăn khi ông ta còn chưa chén sạch cả nải
chuối. Aurêlianô Sêgunđô ngẫu nhiên gặp ông ta đang còn càu nhàu chửi
bới bằng một thứ tiếng Tây Ban Nha ngượng nghịu vì không kiếm được
một phòng riêng ở khách sạn Giacôp, và thế là anh đã dẫn vị khách về nhà
như vẫn thường làm đối với nhiều người lạ khác. Ông ta có một gánh hàng
bán bóng thám không từng mang đi khắp nơi thu những món lãi kếch xù,

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.