TRẠM THU PHÍ QUÁI LẠ - Trang 12

lúc lang thang, tôi nhớ lại một cuộc nói chuyện trong nhà hàng trước đó vài
tuần. Tôi đang đợi bàn một mình thì một cậu bé, khoảng mười, mười một
tuổi gì đó, tới ngồi cạnh. Sau một lát, nó đột nhiên hỏi, “Số lớn nhất là gì?”
Đó là một câu hỏi khiến người ta giật mình. Trẻ con rất giỏi việc đó. Tôi hỏi
cậu bé thế cháu nghĩ số nào lớn nhất và rồi bảo thử cộng một vào xem. Nó
cũng làm vậy với tôi. Chúng tôi cứ thế tiếp tục qua lại và đã có một khoảng
thời gian tuyệt vời nói chuyện về cái vô hạn và nhận ra rằng đơn giản là ta
chẳng thể nào đến đó được từ đây. Tôi cảm thấy bị lôi cuốn, được quay trở
lại kỉ niệm tuổi thơ của chính mình cùng cái cách tôi từng nghĩ về những bí
ẩn của cuộc đời. Thế là tôi bắt đầu sáng tác cái mà tôi nghĩ sẽ là một câu
chuyện nhỏ về cuộc chạm trán của một đứa trẻ với những con số, ngôn từ,
ngữ nghĩa, và những khái niệm quái lạ khác vẫn được áp đặt lên trẻ con.
Càng viết tôi càng bắt đầu nhớ lại nhiều hơn những gì mình từng cảm nhận
và băn khoăn khi còn là một đứa trẻ. Sao hồi đó tôi lại phải học nhiều thứ
dường như chẳng liên quan gì tới đời mình như thế? Cái khó của việc hiểu
thế giới cùng cái cách quái lạ, phi lô gích mà nó vận hành. Và hầu hết là
chuyện tôi đã dành biết bao thời gian chẳng quan tâm tới việc làm gì hay
học gì cả. Đối với tôi khi ấy, mười tuổi, thế giới này dường như chẳng có
nhiều vần điệu hay lý tính.

Tôi hạnh phúc phóng bút, và câu chuyện của tôi lớn dần lớn dần. Hay

nhất là nó đã giữ cho cái quyển sách mà đáng ra tôi đang phải viết tránh xa
khỏi đầu óc tôi. Tôi cứ viết mãi cho tới khi có một mớ các chương, hội thoại
và nhân vật, mà không biết tất cả sẽ dẫn đến đâu. Tôi đã có một khoảng thời
gian tuyệt vời. Tôi yêu thích cái cơ hội được lật ngược mọi thứ, đảo lộn
chúng và nhét vào đủ các câu chuyện cười, những màn chơi chữ mà bố từng
khai tâm cho tôi từ thời thơ ấu.

Sau khi viết được chừng năm chục trang, một người bạn của tôi đã

mang nó đến cho một biên tập viên mà cô ấy quen biết. Vài tuần sau, tôi
nhận được hợp đồng hoàn thành cuốn sách. Trời đất ơi, giờ thì nó đã thành
một cuốn sách – và tôi phải hoàn thành nó. Nó không còn là trò chơi nữa rồi.
Tôi không sở hữu nó mà là nó sở hữu tôi! Tôi bắt đầu lại và cố gắng hết sức

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.