TRẠM THU PHÍ QUÁI LẠ - Trang 136

“Tất nhiên rồi,” con chim cười sằng sặc; “đó là công việc của tôi mà.

Tôi cướp lấy lời nói ngay từ miệng các người. Chúng ta đã gặp nhau chưa
nhỉ? Tôi là Chim Cướp Lời Thường Trực, và tôi dám chắc là có quen anh
bạn bọ của các người.” Rồi nó ngả người về phía trước và bày ra một nụ
cười ranh ma đáng sợ.

Bọ Bịp, quá to nên không thể trốn được và quá sợ nên không thể cử

động nổi, liền chối phắt.

“Ai ở Dãy Núi U Mê cũng giống như bạn sao?” Milo hỏi.

“Còn tệ hơn nhiều,” con chim đáp, vẻ hoài nhớ. “Nhưng tôi không sống

ở đây. Tôi sống ở một nơi xa hơn nhiều, gọi là Ngữ Cảnh.”

“Mi không nghĩ là mình nên quay về nhà đi sao?” con bọ hỏi, giơ một

tay lên che mặt.

“Thật là một ý nghĩ kinh khủng.” Con chim rùng mình. “Đó là một nơi

khó chịu đến nỗi tôi luôn tránh xa nó. Hơn nữa, còn nơi nào tuyệt vời hơn
dãy núi dơ dáy này nữa?”

“Nơi nào cũng tuyệt hơn,” Milo thầm nghĩ và kéo cổ áo lên cao hơn.

Rồi cậu hỏi con chim, “Bạn có phải là một con quỷ không?”

“Tôi e là không,” con chim buồn bã trả lời và mấy giọt nước mắt nhớp

bẩn nhỏ xuống mỏ nó. “Tôi đã thử, nhưng cùng lắm tôi chỉ gây phiền hà cho
mọi người thôi,” và, Milo còn chưa kịp trả lời, nó đã vỗ cặp cánh bẩn thỉu và
bay đi, làm rơi xuống cả một cơn mưa bụi đất lẫn lông lá.

“Đợi đã!” Milo gọi theo, vì cậu còn bao nhiêu điều muốn hỏi.

“Mười lăm cân

20

,” con chim hét với lại trong khi nó biến vào màn

sương.

“Nó chẳng được tích sự gì cả,” Milo nói, sau khi họ đã đi thêm một

đoạn đường nữa.

“Vì thế tôi mới đuổi nó đi,” Bọ Bịp kêu lên, dữ dằn vung cao gậy. “Giờ

hãy đi tìm bọn quỷ thôi.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.