TRẠM THU PHÍ QUÁI LẠ - Trang 137

“Có thể thấy chúng sớm hơn ông tưởng đấy,” Tock nhận xét, quay lại

nhìn con bọ đang đột nhiên run lẩy bẩy; rồi lối mòn lại uống lượn và tiếp tục
dốc lên.

Mấy phút sau họ đã lên đến đỉnh núi, chỉ để thấy rằng phía trước là một

ngọn núi còn cao hơn thế, và sau đó là nhiều ngọn núi khác, đỉnh chìm trong
bóng tối cuộn xoáy. Trong một quãng ngắn, lối đi rộng ra và bằng phẳng, và
ngay trước mặt họ, thoải mái dựa lưng vào một thân cây chết, là một quý
ông vô cùng lịch lãm.

Ông ta mặc một bộ vest đen rất đẹp, áo sơ mi và cà vạt ủi phẳng phiu.

Giày ông ta được đánh bóng lộn, móng tay móng chân sạch sẽ, mũ được
chải tinh tươm, và trong túi ngực ông ta có cài một chiếc khăn tay trắng
bong. Nhưng vẻ mặt ông ta hơi vô hồn. Thực ra mặt ông ta trống trơn, vì
ông ta chẳng có mắt, mũi, hay mồm gì hết.

“Xin chào cậu bé,” ông ta nói, hòa nhã bắt tay Milo. “Chú chó trung

thành của cậu thế nào?” ông ta hỏi, vỗ vỗ Tock ba bốn cái thật mạnh nhưng
cũng rất thân mật. “Còn quý ngài bảnh bao này là ai?” ông ta hỏi, ngả mũ
chào Bọ Bịp khiến con bọ vô cùng hài lòng. “Tôi rất vui được gặp các bạn.”

“Thật là dễ chịu khi được gặp một người tử tế như vậy,” cả ba đều

nghĩ, ”nhất là tại một nơi như ở đây.”

“Không biết các bạn có thể dành ra chút thời gian,” ông ta lịch sự

hỏi, ”và giúp tôi là một vài việc vặt không?”

“Tất nhiên rồi,” Bọ Bịp vui vẻ đáp.

“Rất sẵn lòng,” Tock thêm vào.

“Vâng ạ,” Milo nói, trong thoáng chốc cậu tự hỏi làm sao một người dễ

ưa như thế lại có thể mang bộ mặt không đường nét gì cả.

“Tuyệt vời,” ông ta sung sướng nói, “vì chỉ có ba việc thôi. Thứ nhất,

tôi muốn chuyển đống này từ đây sang đây,” ông ta giải thích, chỉ vào một
đống cát mịn to tướng; “nhưng tôi e là tôi chỉ có chiếc nhíp nhỏ xíu này
thôi.” Rồi ông ta đưa cái nhíp cho Milo, và cậu lập tức gắp từng hạt cát một.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.