TRẠM THU PHÍ QUÁI LẠ - Trang 147

18. Lâu đài Không Trung

Họ trèo lên cao dần, tìm kiếm tòa lâu đài và hai nàng công chúa bị đày

ải – từ đỉnh núi này sang đỉnh núi kia, từ tảng đá gồ ghề này sang tảng đá gồ
ghề khác, trèo lên những vách đá có thể sụt lở bất kỳ lúc nào và bám theo
những gờ đá hẹp đến nỗi chỉ sẩy chân một cái là đi tong. Một sự im lặng
đáng sợ bao trùm lên tất cả như một tấm màn, và ngoại trừ tiếng bước chân
cuống cuồng của họ thì chẳng còn một âm thanh nào khác. Thế giới quen
thuộc mà Milo biết đã cách xa cả nghìn ý nghĩ, còn bọn quỷ thì – bọn quỷ
ngay đây chỉ cách họ một chút.

“Chúng sắp bắt kịp rồi!” Bọ Bịp kêu lớn, ước giá mình đừng ngoái nhìn

lại.

“Nhưng nó kia rồi!” cùng lúc đó Milo cũng reo lên, vì ngay trước mặt

họ, vươn lên trên đỉnh núi cao nhất, là một cầu thang xoáy ốc mảnh dẻ, và
trên đỉnh thang là Lâu đài Không Trung.

“Tôi thấy rồi, tôi thấy rồi,” con bọ sung sướng nói trong khi họ vất vả

trèo lên lối mòn ngoằn ngoèo. Nhưng nó đã không thấy một người đàn ông
nhỏ bé mập tròn mặc áo khoác dài, đang nằm cuộn tròn trước bậc thang đầu
tiên, ngủ say trên một cuốn số cái rất to và cũ kỹ.

Sau tai ông ta có cài một cây bút lông ngỗng dài, khắp mặt, tay và quần

áo ông ta dây đầy vết mực, và ông ta đeo cặp kính dày nhất Milo từng thấy
trên đời.

“Hết sức cẩn thận nhé,” Tock thì thầm khi họ lên đến đỉnh núi, và Bọ

Bịp rón rén bước vòng qua để lên cầu thang.

“TÊN GÌ?” người đàn ông nhỏ bé gọi to ngay khi con bọ vừa lên đến

bậc đầu tiên, làm nó giật bắn mình. Ông ta ngồi bật dậy, lôi cuốn sổ ra, đeo
vào một cái lưỡi trai màu xanh để che mắt, và giơ cây bút lên chờ đợi.

“Ờ, tôi…” con bọ lắp bắp.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.