TRẠM THU PHÍ QUÁI LẠ - Trang 149

“Tất nhiên rồi,” người đàn ông nói, vẻ dễ dãi, “ngay khi các bạn cho tôi

bỉết chiều cao, cân nặng, số sách các bạn đọc trong một năm, số sách các
bạn không đọc trong một năm, thời gian các bạn dành ra mỗi ngày để ăn,
chơi, làm việc và ngủ, nơi các bạn thường đi nghỉ, số kem ốc quế các bạn ăn
trong một tuần, khoảng cách từ nhà các bạn đến quán cắt tóc, và màu sắc các
bạn yêu thích. Rồi sau đó, các bạn hãy điền vào các đơn và phiếu này – mỗi
người ba bản – và cẩn thận nhé, vì nếu điền sai một chỗ thì các bạn sẽ phải
viết lại từ đầu đấy.”

“Ôi trời,” Milo nói, nhìn đống giấy tờ, “bọn mình sẽ chẳng bao giờ làm

xong mất.” Và trong lúc đó, lũ quỷ vẫn đang rón rén trèo lên núi.

“Nào, nào,” Người Lấy Ý Thức nói, hoan hỉ tự cười khùng khục với

mình, “mất cả ngày bây giờ. Những người khách khác có thể đến bất cứ lúc
nào đấy.”

Họ vội vã điền vào những mẫu đơn rắc rối, và khi điền xong, Milo xếp

tất cả vào lòng người đàn ông nhỏ thó nọ. Ông ta lịch sự cảm ơn họ, tháo cái
lưỡi trai ra, cài cây bút vào sau tai, đóng cuốn sổ vào, và lại ngủ thiếp đi. Bọ
Bịp hoảng sợ nhìn về phía sau và vội vã đi lên cầu thang.

“ĐIỂM ĐẾN?” Người Lấy Ý Thức quát, và lại ngồi lên, đeo cái lưỡi

trai, lôi bút từ trên tai xuống, và mở sổ ra.

“Nhưng tôi tưởng là…” con bọ nghệt mặt phản đối

“ĐIỂM ĐẾN?” ông ta nhắc lại và ghi mấy lời chú thích vào cuốn sổ.

“Lâu đài Không Trung,” Milo sốt ruột đáp.

“Việc gì các cậu phải đi đến đó?” Người Lấy Ý Thức nói, chỉ về phía

xa. “Tôi dám chắc cậu muốn xem thứ kia hơn nhiều.”

Nghe ông ta nói, cả ba liền ngẩng lên, nhưng chỉ có Milo là nhìn thấy

một gánh xiếc hấp dẫn rực rỡ sắc màu ở phía chân trời. Có vô số những
chiếc lều, các màn diễn phụ, các trò chơi, và cả thú hoang nữa – đủ mọi thứ
cho một chú bé nhìn ngắm suốt nhiều tiếng đồng hồ.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.