TRẠM THU PHÍ QUÁI LẠ - Trang 150

“Còn cậu thì chắc sẽ muốn ngửi một mùi dễ chịu hơn chứ?” ông ta

quay sang hỏi Tock.

Gần như ngay lập tức chú chó ngửi thấy một mùi tuyệt vời mà không ai

khác có thể ngửi thấy. Đó là một mùi pha trộn đủ loại hương vị mà cái mũi
tò mò của nó thích khám phá.

“Còn đây là một thứ mà tôi biết cậu sẽ thích nghe,” ông ta cả quyết với

Bọ Bịp.

Con bọ mê mải lắng nghe một thứ mà chỉ có nó nghe được – tiếng hò

reo và hoan hô của một đám đông khổng lồ, dành riêng cho nó.

Cả bọn đứng trơ ra như bị thôi miên, nhìn, ngửi và nghe những điều

đặc biệt mà Người Lấy Ý Thức đã dành riêng cho họ, quên hẳn chuyện mình
đang đi đâu, quên hẳn những kẻ xấu xa đang tiến tới sau lưng mình.

Người Lấy Ý Thức ngồi xuống, một nụ cười đắc thắng nở trên bộ mặt

húp híp của ông ta, trong khi những con quỷ tiến đến mỗi lúc một gần hơn,
cho tới khi chúng chỉ còn cách những nạn nhân bất lực chưa đầy một phút.

Nhưng Milo đang quá mải mê ngắm gánh xiếc nên không để ý, Tock

thì đã nhắm mắt lại để tận hưởng mùi hương, còn con bọ thì đang đứng đó,
cúi chào và vẫy tay, với vẻ hạnh phúc tột độ trên mặt, không chú ý đến gì
khác ngoài tiếng hoan hô vang dội.

Người đàn ông nhỏ thó kia đã hoàn thành tốt nhiệm vụ của mình, và

ngoại trừ tiếng bò trườn ghê sợ ngay dưới đỉnh núi, thì tất cả mọi thứ đã im
lặng trở lại. Milo, đang đứng nhìn trân trân về phía xa, để cái túi đựng quà
tuột khỏi vai rơi xuống đất. Đúng lúc đó, gói âm thanh vỡ tung, làm cả
không trung tràn ngập những tiếng cười giòn tan vui vẻ đến nỗi mới đầu
Milo, rồi Tock, và cả Bọ Bịp cũng cười theo. Và đột nhiên bùa mê bị phá bỏ.

“Chẳng có gánh xiếc nào cả,” Milo kêu lên, nhận ra mình đã bị lừa.

“Không có mùi hương nào cả,” Tock sủa, chiếc đồng hồ báo thức réo

vang.

“Tiếng vỗ tay biến mất rồi,” Bọ Bịp thất vọng phàn nàn.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.