TRẠM THU PHÍ QUÁI LẠ - Trang 154

“Em nghĩ là em hiểu rồi ạ,” Milo nói, đầu vẫn đầy những câu hỏi và ý

nghĩ; “nhưng cái gì mới là quan trọng nhất…”

Đúng lúc đó cuộc trò chuyện của họ bị ngắt quãng bởi một tiếng chặt từ

xa vẳng lại. Cứ sau một cú chặt, cả căn phòng và mọi đồ đạc trong phòng lại
rung lên loảng xoảng. Bên dưới, trên đỉnh núi mờ mịt, lũ quỷ đang bận rộn
chặt gãy cầu thang bằng rìu, búa và cưa. Chẳng mấy chốc cả cầu thang đã đổ
xuống “rầm” một tiếng rõ to, Bọ Bịp hốt hoảng bật dậy đúng lúc cả tòa lâu
đài từ từ bay lên không trung.

“Chúng ta đang bay mất!” nó hét lên, mặc dù mọi người đều đã thấy rõ

điều đó.

“Chúng ta nên đi thôi,” Vần Điệu khẽ nói, và Lý Tính gật đầu đồng

tình.

“Nhưng chúng ta làm cách nào mà xuống được bây giờ?” Bọ Bịp rên

lên khi nhìn xuống đống đổ nát bên dưới. “Không còn cầu thang nữa, mà
chúng ta đang bay mỗi lúc một cao.”

“Ờ, thời gian thường trôi như bay, phải không?” Milo hỏi.

“Thường xuyên,” Tock sủa và sốt sắng nhảy bật dậy. “Tôi sẽ chở mọi

người xuống.”

“Cậu có chở được tất cả chúng tôi không?” con bọ hỏi.

“Một quãng ngắn thì được,” chú chó ngẫm nghĩ. “Hai công chúa có thể

cưỡi lên lưng tôi, Milo thì bám lấy đuôi tôi, còn ông thì bám vào chân cậu
ấy”

“Nhưng còn Lâu đài Không Trung thì sao?” con bọ phản đối, nó chẳng

thích thú gì cách sắp xếp đó.

“Cứ để cho nó trôi đi,” Vần Điệu nói.

“Như thế càng tốt,” Lý Tính thêm vào, “vì cho dù có đẹp đẽ đến đâu đi

chăng nữa thì nó cũng chỉ là một nhà tù mà thôi.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.