TRẠM THU PHÍ QUÁI LẠ - Trang 24

“Cậu thấy đấy,” sinh vật thứ ba nói bằng giọng dàn hòa, “cả ngày

không làm gì thì rất mất sức, vì vậy mỗi tuần một lần chúng tôi có một ngày
nghỉ để không đi đâu cả, và đúng vào một trong những lúc như thế thì cậu
xuất hiện. Cậu có muốn đi cùng chúng tôi không?”

“Cũng được,” Milo thầm nghĩ, “dù gì thì mình cũng đang chẳng đi đâu

cả mà.”

“Cho tôi biết đi,” cậu ngáp dài, vì lúc này cậu cũng thấy buồn ngủ, “ở

đây ai cũng không làm gì à?”

“Ai cũng thế trừ con chó đồng hồ

2

đáng sợ,” hai trong số các sinh vật

nọ trả lời và đồng loạt rùng mình. “Nó luôn canh chừng để không ai lãng phí
thời gian cả. Tính cách nó rất khó chịu.”

“Chó đồng hồ ấy à?” Milo băn khoăn hỏi.

“CHÓ ĐỒNG HỒ,” một sinh vật khác hét lên và xỉu luôn vì sợ, bởi vì

đúng lúc đó, chính chú chó chúng vừa nhắc đến đang lao vun vút đến chỗ
chúng, vừa chạy vừa sủa dữ dội và làm bụi bay mù trời.

“CHẠY ĐI!”

“DẬY ĐI!”

“CHẠY MAU!”

“NÓ ĐẾN ĐẤY!”

“CHÓ ĐỒNG HỒ KÌA!”

Giữa những tiếng la hét hỗn loạn, bọn Lờ Phờ chạy tán loạn và chẳng

mấy chốc đã biến mất không còn một con.

“GRRRỪ! GÂU GÂU,” chú chó đồng hồ sủa vang khi nó lao đến bên

chiếc xe, đoạn thở hồng hộc.

Milo tròn mắt, bởi vì trước mặt cậu là một chú chó lớn với cái đầu hoàn

toàn bình thường, bốn cái chân, và một cái đuôi – còn thân mình thì lại là
một cái đồng hồ báo thức đang “tích tích tích tích” rất to.

“Cậu làm gì ở đây?” chú chó đồng hồ gầm ghè.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.