Bản Chất Chiến Tranh Việt Nam
Từ 1960 đến nay, trong cái thế nạn nhân của hai tập đoàn đế quốc, Việt
Nam đã là thí điểm của hai hình thái chiến tranh uỷ nhiệm và chiến tranh
cục bộ mà mỗi bên tung ra để tranh thắng.
Mặc dầu các đế quốc đã nhúng tay vào cuộc chiến tranh Đông dương lần
thứ nhất, nhưng thực tế cho thấy bản chất cuộc chiến thời đó là chiến tranh
xâm lược và chiến tranh chống xâm lược, cụ thể là hành động tái chiếm
thuộc địa của một quốc gia thực dân cũ và hành động đối kháng lại của một
dân tộc muốn sống tự do. Vì vậy, nói đến chiến tranh thực sự do hai khối đế
quốc chủ động là phải nói đến cuộc chiến tại Việt Nam từ 1960 về sau.
Gọi là chiến tranh của hai khối, vì những người đảm trách việc tiến hành
cuộc chiến trong nước chỉ là những toán xung kích trên tuyến đầu của mỗi
khối. Không được thúc đẩy bởi ý chí tranh thắng của đế quốc, không được
đế quốc cung cấp phương tiện chiến tranh, chắc chắn không phe Việt Nam
nào có thể tiến hành cuộc chiến được. Nói một cách khác, nếu đế quốc đôi
bên thực sự đạt được một thỏa hiệp nào đó, chiến tranh sẽ mất lý do để tiếp
tục.
Giữa hai phe đối chiến, Cộng Sản đã thi triển phương thức ủy nhiệm một
cách hoàn hảo nhất, nghĩa là trong suốt cuộc chiến, trùm đế quốc không ló
mặt
. Phe tư bản vụng về hơn, nên chỉ ủy nhiệm từng giai đoạn, giai
đoạn đầu là thời gian 1961-1964. Từ 1965, Mỹ đã nhảy vào trực tiếp tham
chiến, dù chỉ là tham chiến một cách hạn chế. Mức độ tham chiến của Mỹ
càng gia tăng, Mỹ càng cảm thấy sơ hở do quyết định vụng về của mình
gây ra, nên từ 1969, Mỹ lại xoay dần sang phương thức ủy nhiệm, nghĩa là
giảm dần lực lượng Mỹ, tăng cường dần lực lượng VNCH. Phương thức
này được Mỹ gọi là chiến tranh Việt Nam hóa.
Năm 1954, đại diện các phe lâm chiến trực tiếp ở Đông dương cùng đầy đủ
đại diện các đế quốc lớn của hai tập đoàn Cộng sản và Tư bản đã gặp gỡ
nhau trong hoà hội Genève. Hoà hội đã kết thúc bằng hiệp định Genève,