TRẤN BẠCH PHỤC CÓ MA - Trang 1003

Diệp Vệ Quân, như thể sắp chịu hết nổi nữa rồi, cánh tay cầm chuông chiêu
hồn không kìm được mà run lẩy bẩy, vang ra từng tiếng kim loại va chạm đứt
quãng.

“Ơiiii...”

Đúng lúc này, từ phương xa có tiếng đáp lại, âm thanh văng vẳng xa xôi

vọng tới từ cuối hẻm.

“Chu Xuân Bình.”

“Ơiiiii...”

Âm thanh càng đến gần, sợi tơ hồng càng bị kéo chặt, hai hàm răng của

Cát Vân va vào nhau lập cập, nước mắt không ngừng tuôn ra, cô ta rất sợ, thi
thoảng lại đưa mắt sang nhìn Diệp Vệ Quân, thế nhưng Diệp Vệ Quân chẳng
ngó ngàng gì tới cô ta, chỉ nhìn không hề chớp mắt vào trong con hẻm tối om
om ấy.

Khi tiếng “ơi” thứ ba được cất lên, bác Hoa xuất hiện, hai tay bà luân

phiên nhịp nhàng kéo sợi tơ hồng ra phía sau, đôi chân lướt trên mặt đất rất
nhanh, nhưng không phải là đang chạy. Hai chân của bà thẳng đơ, đầu gối
không hề cong gập, cứ vậy mà dùng tư thế cứng ngắc đó tiến thẳng về phía
trận Chiêu hồn, chớp mắt đã bước vào trong trận, Lý An Dân, Chu Khôn
nhanh chóng chiếm giữ cửa Càn và cửa Khôn, phong tỏa lối ra vào.

Bác Hoa đi vòng vòng quanh người Cát Vân, đứng bên ngoài vòng vỏ

trấu, trên tay vẫn cầm theo cái túi da người. Cát Vân đờ đẫn cả người, miệng
há to, nước mắt cứ như chuỗi ngọc trai bị đứt, từng hạt nối tiếp từng hạt lăn
dài.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.