TRẤN BẠCH PHỤC CÓ MA - Trang 1013

bỗng phát ra tiếng “Ô ô” kêu cứu, giáo sư Phan sợ người khác nghe thấy, một
khi bị phát hiện ra, không chỉ mình Cát Vân gặp họa mà ngay cả ông cũng sẽ
biến thành đồng phạm.

Giáo sư Phan tiện tay quơ lấy cây búa dưới đất, nhắm ngay đỉnh đầu Lưu

Quốc Xuyên mà nện mạnh xuống, sau một âm thanh nặng nề, hai tay Lưu
Quốc Xuyên buông thõng, không còn động tĩnh gì nữa. Giáo sư Phan đóng kín
cửa sổ rồi kéo rèm, dọn sơ qua căn phòng một chút sau đó chạy như điên ra
bên ngoài.

Trong lòng giáo sư Phan vẫn luôn áy náy với Cát Vân, hối hận chuyện

năm xưa đã khoanh tay đứng nhìn cô ta bị làm nhục, vì thế lúc cảnh sát đến
điều tra mới cố tình đưa lưng ra gánh tội cho cô ta. Mặc dù giáo sư Phan tình
nguyện chịu tội thay, nhưng lại không có can đảm đối mặt với tương lai sau
này, vậy nên mới yếu đuối lựa chọn tự tử để trốn tránh hiện thực.

Chu Khôn lạnh nhạt nói: “Bình thường có ai lại dùng dao trát màu để

phòng thân? Chỗ bị cô ấy đâm có thể nói là vị trí yếu ớt nhất trên cổ, không lẽ
đây chỉ là trùng hợp? Dựa vào lực cánh tay của một cô gái, phải đâm như thế
nào mới chuẩn xác được như vậy? Chỉ có một khả năng là con dao trát màu đó
phải được mài thật sắc mà thôi.”

Lý An Dân biết, còn một nghi vấn mà Chu Khôn vẫn chưa nói ra, Cát

Vân là một cô gái chủ động yêu cầu người khác tiến hành tiếp xúc thân thể, cô
ta sẽ tức giận khi bị người khác xâm phạm cơ thể mình sao? Thậm chí cô ta
còn không cho rằng đây là một hành vi “xâm phạm”.

Cát Vân làm người mẫu khỏa thân đã nhiều năm, với trình độ chuyên

nghiệp của cô ta, vì có thể tạo dáng sao cho tốt hơn, dĩ nhiên là phải nghiên
cứu qua cấu tạo cơ thể con người, điểm này cũng đã được giáo sư Phan chứng
thực.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.