TRẤN BẠCH PHỤC CÓ MA - Trang 1028

Điền Mậu Sinh ghé mắt lại nhìn một cái, cười ha ha mà nói: “Thời buổi

này mấy trò Chúc Do mê tín đó làm gì còn thịnh hành nữa, từ hồi trước giải
phóng họ Điền nhà lão đã không chữa bệnh không diễn trò cho người ta nữa
rồi, là ai viết cái này vậy? Hà hà... Đúng là vô căn cứ.”

Diệp Vệ Quân hỏi: “Điền sư phụ đã từng chạy chân?”

Mắt trâu của Điền Mậu Sinh giật một cái, hỏi ngược lại: “Tại sao cậu nhìn

ra được?”

Diệp Vệ Quân nói: “Nghề Chúc Do mà không xem bệnh cũng không biểu

diễn, đó chính là chạy chân rồi.”

Chúc Do là một trong mười ba môn chữa bệnh thời cổ đại, chuyên trị

“bệnh quỷ thần”, thuộc vào dạng y thuật phù thủy. Nghề Chúc Do chữa bệnh
không cần thuốc thang, mà dựa vào sự cộng hưởng giữa ý niệm của thầy thuốc
và bùa chú sinh ra từ trường chữa bệnh, nói đúng hơn chính là khí công. Phần
lớn thầy Chúc Do chữa bệnh đều phải luyện khí công, những người chỉ dựa
vào vẽ bùa mà chữa bệnh cho người ta phải nói là vô cùng hiếm hoi, trừ phi là
kẻ mang chức trách Âm phủ như Quan hoa bà, còn đâu chỉ toàn là phường lừa
gạt.

Còn có một tin đồn, nói Chúc Do thực chất là tên của một người, người

nọ cư ngụ ở Tương Tây đất Thần Châu, thuật Thần châu và bùa Thần châu
chính là do người này phát minh ra. Nghề Chúc Do tinh thông thuật Đuổi xác,
đám thợ đuổi xác ở Tương Tây nghe đâu đều thuộc phái Chúc Do, nhà trọ thây
ma chuyên dành cho thợ đuổi xác đa phần cũng là do kẻ làm nghề Chúc Do lập
ra. Diệp Vệ Quân bảo “chạy chân” cũng chính là chỉ nghề đuổi xác, dùng hai
chữ “chạy chân” chẳng qua là tiếng lóng nói tránh đi vì kiêng kỵ, bình thường
khi người ta mời thợ trong nghề đi đuổi xác thì sẽ nói là “Phiền thầy chạy hộ
mấy bước chân.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.