TRẤN BẠCH PHỤC CÓ MA - Trang 1030

Điền Mậu Sinh tức tốc lôi một cái túi vải từ trên kệ hành lý xuống, bò lên

giường trên, móc trong túi ra một tờ giấy vàng, xé thành nhiều mảnh nhỏ, vo
tròn, sau đó lại vê chúng thành dạng hình ống - bởi vì ông ta đang đứng ngay
bậc thang lên xuống, lưng xoay ra ngoài, Lý An Dân không trông thấy được
ông ta đang làm những gì, sau một hồi loạt soạt, liền nghe Điền Mậu Sinh hỏi:
“Có đỡ hơn tí nào không?”

Hơi thở của Tiểu Điền đã bớt gấp gáp, luôn miệng đáp: “Được rồi, được

rồi... Đã bịt hết rồi.”

Điền Mậu Sinh để đứa con trai nằm xuống nghỉ ngơi, đắp chăn thật kín

cho anh ta xong mới trèo xuống, quay đầu cười nói với hai người Lý An Dân:
“Thật ngại quá, hồi còn bé con tôi đã từng rơi xuống nước, lúc nào cũng cảm
thấy như nước trong lỗ tai còn chưa chảy ra hết, bắt tôi phải dùng giấy bịt chặt
lại cho nó, một lúc sau khi cảm thấy mấy cục giấy đã bị thấm ướt đẫm thì thay
mới cho nó là xong, bệnh tâm lý ấy mà.”

Tàu đã chạy được bốn mươi lăm phút, lúc này sắc trời hoàn toàn chuyển

sang màu đen, Điền Mậu Sinh lấy trứng gà cùng bánh bột mì nướng ra ăn, cứ
ăn một miếng lại uống một ngụm nước. Diệp Vệ Quân dắt Lý An Dân ra toa ăn
dùng cơm với rau xào và trứng bác cà chua - mỗi món hai mươi lăm tệ cả thực
đơn chẳng tìm được món nào dưới hai mươi tệ. Một bữa cơm mà tốn cả trăm
tệ, lòng Lý An Dân như rỉ máu.

“Anh Vệ Quân... hay là lúc tàu dừng ở ga, mình ra ngoài mua bánh mì ăn

đi, mấy cái này đắt quá, đến cơm hộp mà cũng có giá những ba mươi lăm tệ,
ăn thấy đau ví lắm.” Từ nhỏ Lý An Dân không phải sống thiếu thốn gì, nhưng
thói quen tiêu xài cần kiệm dường như đã ngấm vào trong máu, giờ ngẫm lại
hẳn là thói quen tốt do cuộc sống khắc khổ kiếp trước còn lưu lại.

Diệp Vệ Quân xoa đầu cô, hỏi: “Thế ăn có ngon không?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.