TRẤN BẠCH PHỤC CÓ MA - Trang 1031

Lý An Dân thật thà gật đầu: “Ăn rất ngon.”

“Ăn thấy ngon thì đúng với giá trị của nó còn gì, em cứ xem như chi phí

trải nghiệm là được.” Diệp Vệ Quân chẳng tiếc tiền, chỉ lo tiền không có ai
tiêu.

Hai người tay trong tay trở về toa, Diệp Vệ Quân để Lý An Dân ngủ ở

giường trên, hơn mười giờ thì tàu tắt đèn, cha con họ Điền đều đã ngủ say,
Điền Mậu Sinh ngáy rất to, tiếng ngáy còn vang hơn cả sấm. Lý An Dân quay
mặt vào trong nhắm mắt nghỉ ngơi, bị tiếng ngáy kinh hoàng ấy làm cho bực
dọc trong người, chỉ hận không thể nhét ngay hai cục bông gòn vào trong tai.

Chịu đựng một lúc lâu, tiếng khò khè của Điền Mậu Sinh mới yếu dần, Lý

An Dân trở mình, bỗng thấy con trai ông Điền đang nhìn sang bên này, theo sự
rung lắc của thân xe, ánh sáng trong mắt anh ta cũng lập lòe chớp tắt một cách
kỳ dị. Lý An Dân giật mình đánh thót, người cũng đờ ra. Anh chàng họ Điền
cũng không vì thấy người khác nhìn lại mình mà dời mắt đi chỗ khác, anh ta
nằm ngay đơ trên giường, hai tay hai chân duỗi thẳng tắp, chỉ có mỗi cái đầu là
ngoảnh sang bên, hai mắt trợn tròn, không hề chớp lấy một cái mà nhìn chăm
chăm Lý An Dân.

Thay vì nói là nhìn cô, chi bằng nói là anh ta đang nhìn thẳng phía trước,

lúc này Lý An Dân mới phát hiện thì ra anh ta vừa ngủ vừa trợn trừng mắt, đôi
con ngươi giống hệt như mắt cá, ánh mắt ngây dại, trên tròng trắng còn có
những vệt sáng nhơm nhớp nước, ánh lên một màu xám tro.

Bị người ta “trợn mắt” như thế, Lý An Dân nào ngủ ngon giấc được, cô

ghé đến mép giường nhìn xuống dưới, đèn đọc sách ở tầng dưới vẫn còn đang
bật, Diệp Vệ Quân tựa nửa người vào đầu giường, khoanh tay lim dim, nghe
tiếng động liền mở mắt, ngẩng đầu nhìn lên, hỏi: “Sao thế? Không ngủ được
à?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.