TRẤN BẠCH PHỤC CÓ MA - Trang 1037

“Đằng sau có một cái động nhỏ đã bị sập một nửa, hình như do đất đá lở

tạo thành, trong ấy có một người chết.” Diệp Vệ Quân lấy khăn tay ra, dùng
khăn bọc tay lại, nhặt chiếc vòng tay màu đen lên xem xét, “Đây là một cái
vòng bằng bạc.”

“Bạc á?” Lý An Dân ghé mắt vào quan sát, nhận thấy trên vòng tay còn

có hoa văn chìm.

“Ra ngoài kia rồi hãy nói.” Diệp Vệ Quân kéo tay Lý An Dân trở ra

ngoài. Sau khi rời khỏi hang, anh mới lấy bàn chải mềm bôi kem đánh răng lên
rồi nhẹ nhàng cọ rửa, chà đi phần ố đen trên mặt vòng, lại dùng vải mềm lau
sạch, đưa lên cao hướng về phía ánh mặt trời. Chiếc vòng tay này là dạng vòng
hở chứ không đúc kín thành một vòng tròn, phần giữa phình rộng hai bên hẹp
dần, chỗ rộng nhất ước chừng bằng ba ngón tay, đã được gia công khắc chìm,
chạm rỗng khiến hoa văn đan xen mà không hề chồng chéo. Mỗi một phần đều
miêu tả một cảnh khác nhau, có rừng trúc có cây cầu, có vườn mai có núi đá,
không cảnh nào giống cảnh nào. Phần hoa văn chạm rỗng nằm ở hai đầu, tạo
thành hình một con chim phượng đầu đuôi nối tiếp nhau, tay nghề vô cùng tinh
xảo. Bề mặt bạc lại hơi ánh sắc xanh, áng chừng niên đại cũng xa xưa lắm rồi.

“Được chế tạo thủ công từ bạc tinh khiết, nhìn phong cách, có lẽ là vật

thời Thanh.” Diệp Vệ Quân giám định bước đầu.

“Đồ cổ ư?” Hai mắt Lý An Dân sáng rực lên.

“Cũng có khi chỉ là hàng phỏng chế lại.” Diệp Vệ Quân gói vòng tay thật

kỹ, cho vào túi zip rồi cất trong ba lô, bảo đợi quay về tìm người giám định.

“Ý... Chúng ta làm như vậy có tính là trộm đồ của người chết không?” Lý

An Dân đưa mắt nhìn vào trong động, có chút lo lắng.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.