TRẤN BẠCH PHỤC CÓ MA - Trang 1042

Mắt thấy tình thế sắp phát triển theo một chiều hướng khác không tài nào

khống chế được nữa, đúng thời khắc mấu chốt, một tiếng kêu la rất không hợp
cảnh bỗng vọng đến từ phía xa, khiến Lý An Dân giật nảy mình, bật dậy đẩy
vội Diệp Vệ Quân ra, giống như đang vụng trộm lại bị người ta phát hiện, nhảy
sang một bên sửa sang lại quần áo. Diệp Vệ Quân khẽ rên một tiếng, hơi khom
người, mồ hôi cũng theo đó mà nhỏ xuống từ thái dương anh.

Lý An Dân ngồi xổm bên cạnh anh hỏi: “Anh Vệ Quân, anh không sao

chứ?”

“Không sao...” Diệp Vệ Quân lấy lại nhịp thở bình thường, xách ba lô

đứng dậy, thuận tay gỡ cọng cỏ dính trên tóc cho Lý An Dân, dắt cô đi ra
ngoài.

Vừa mới ra khỏi bức tường thấp đã thấy một cô gái trẻ mặc trang phục

người Miêu, đầu chít khăn vải chạy về phía này, đằng sau còn có hai người phụ
nữ trung niên cũng mặc trang phục người Miêu đang đuổi theo cô ta.

Cô gái nọ lưng đeo một cái gùi lớn, một đường chạy thẳng tới đây, nhào

vào trong ngực Diệp Vệ Quân, hoảng hốt kêu lên: “Anh ơi, cứu em, mấy bà ấy
muốn bắt em, giam nhốt em.”

Lý An Dân nghiêng đầu quan sát, cô gái này ước chừng hai mươi tuổi,

khuôn mặt hơi tròn, làn da trắng trẻo nõn nà, hai má phơn phớt hồng, là một
mỹ nhân yểu điệu, rạng rỡ như sắc đào ngày xuân.

Diệp Vệ Quân tránh lui ra sau một bước, vòng qua cô gái mà đi tới trước,

chặn hai người phụ nữ trung niên kia lại, hỏi; “Có chuyện gì thế?”

Cô gái người Miêu liền nhân cơ hội này chạy vào trong miếu thần Động,

người phụ nữ mang nón tre rộng vành nói: “Đây là đứa con gái trong thôn tôi,

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.