TRẤN BẠCH PHỤC CÓ MA - Trang 107

nào. Quán mì thịt bò của lão Côn Tử là quán được học sinh cùng với công
nhân ở gần đây thích nhất, Diệp Vệ Quân là khách quen của quán này, ông chủ
cố ý kêu đầu bếp chính cho thêm hai muôi thịt bò, lại còn tặng không một đĩa
tóp mỡ.

Mì thịt bò ở quán này ngoại trừ không bớt xén nguyên liệu, mùi vị thơm

ngon ra thì còn một điểm hút khách khác, chính là thứ tương được làm từ ớt
chưng với mỡ heo và mỡ gà, thơm ngon khó tả. Lý An Dân thích ăn cay, gặp
được thứ này chẳng khác chi đào được bảo bối, không khách sáo mà múc hết
thìa này tới thìa kia, ăn đến khi miệng môi đỏ ửng, cay đến mê người, càng ăn
càng thấy thơm, bên trong còn cho thêm vừng.

Đợi cô ăn xong, Diệp Vệ Quân đột nhiên mới nói: “Đúng rồi, em có nghĩ

tới hay không… Thực ra thì mỡ heo mỡ gà cũng là mỡ xác.”

Lý An Dân tạm ngưng, sau đó lại thổi chén súp rồi uống sạch không chừa

một giọt, liếm liếm môi một cái đầy thỏa mãn. Với cô mỡ xác chẳng qua là tên
gọi tắt của mỡ xác người, còn như xác gia súc gia cầm gì đó vẫn tính là đồ ăn,
chẳng liên quan gì hết.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.