TRẤN BẠCH PHỤC CÓ MA - Trang 1125

đã phải luyện khí công, dùng khí để vẽ bùa mới có thể khiến cho chú văn vẽ ra
có được công dụng như ý.

Lý An Dân không hiểu cho lắm, chẳng qua trực giác mách bảo cô rằng

Mục sư phụ là người tinh ranh láu lỉnh, lời nó ra nghe nửa thật nửa giả, chỉ để
vào tai là được, không nên tin tưởng hoàn toàn.

Ba người một thi vòng sang bên sườn đón sáng, trước mắt một mảng xanh

um, rợp bóng cây cỏ, sức sống bừng bừng, so với mặt sau núi quả nhiên khác
hoàn toàn, Lý An Dân thế mới biết vì sao ngọn núi này lại có tên là núi “Bán
Giới”, chia làm hai nửa khác nhau như trời với vực mà.

Dường như Diệp Vệ Quân rất tin tưởng Mục sư phụ, trước mặt cô bé

không dám làm bừa, liền nhờ cô dùng thuật Tầm long điểm huyệt tìm nơi hạ
táng, Mục sư phụ ngược lại rất khiêm nhường: “Xem phong thủy không phải
sở trường của em, nếu để em chọn thì chôn chỗ nào cũng được, anh chị cứ tự
quyết định đi.” Cô dắt Lý Hồng Băng sang ngồi hóng mát dưới bóng cây, lại
đổi thêm một lá bùa khác nữa, thi thể cứ thế ngồi bệt xuống tựa lưng vào gốc
cây.

Mục sư phụ ngồi nghỉ ngay bên cạnh thi thể, cất giọng nói: “Em nghỉ một

chút, anh chị cứ lo chuyện của mình nhé, xong xuôi rồi thì gọi em dậy.” Cô
nhóc lấy ra một cái khăn tay màu trắng ướt nhẹp, mở khăn phủ lên trên mặt,
ngẩng đầu dựa vào gốc cây chợp mắt.

Dưới chân núi Bán Giới có một con sông, chảy từ hướng Đông Nam đến,

chia ra làm bốn dòng chảy nhỏ, trong đó có một dòng lượn quanh như hình cái
móc câu trước núi, Diệp Vệ Quân chọn huyệt ngay trong khúc cong của móc
câu ấy, Lý An Dân hỏi anh: “Có phải đây chính là thế nước phú quý có tên
Khúc thủy đảo câu

[7]

không?”

[7] Khúc thủy đảo câu: Nước uốn móc câu.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.